Hai người rất nhanh đã đi tới chân tường thành, ngẩng đầu nhìn lên nhóm thị vệ phía trên.
Những thị vệ kia hiển nhiên đều đã được rèn luyện qua gió sương, tuy Tống Thanh Hàn không nhìn rõ ngũ quan, nhưng lại có thể thấy rõ ánh mắt kiên nghị, vẻ mặt cứng cỏi của họ.
Nhìn một lúc, cậu liền thu tầm mắt, quay sang liếc nhìn Liên Nguyệt. Thấy trong mắt Liên Nguyệt dường như loé lên một tia sáng, trong lòng cậu khẽ động, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy gì bất thường nữa.
Liên Nguyệt dường như quan tâm đến vị Tuần phủ kia quá mức rồi?
Tống Thanh Hàn suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nói:
"Đi thôi, chúng ta còn phải mua đồ rồi về nhà. Hôm khác cùng đến phủ Tuần phủ bái phỏng, đến lúc đó cũng có thể được thấy chân dung thực sự của ngài ấy."
Vừa nghe tin này, bước chân của Liên Nguyệt khựng lại một chút, ánh mắt cũng thu về, do dự nói:
"Ta đi... như vậy có thích hợp không?"
Câu này lại nhắc nhở Tống Thanh Hàn, cậu gật đầu nói:
"Cũng đúng. Vậy thì để ta đi xem, rồi về kể lại cho ngươi nghe, nếu ngươi thật sự muốn biết."
Liên Nguyệt lại không tỏ ra vẻ gì tiếc nuối, chỉ cung kính thi lễ nói:
"Đa tạ lang chủ thương xót, Liên Nguyệt ngày sau dù chết cũng sẽ báo đáp ơn này."
Tống Thanh Hàn chăm chú quan sát nét mặt y, khẽ "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Quãng đường sau đó xem như rất đỗi bình thường, Liên Nguyệt quả thật đi mua không ít vật dụng cá nhân riêng tư để dùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690726/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.