Tống Thanh Hàn khẽ cười, không hề trách móc hành động giật mình, hoảng hốt quá đỗi của Lư Sâm, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, thong thả nói:
"Chỉ là không biết... lát nữa khi hắn đi ra, liệu có còn làm những chuyện từng làm với ngươi năm đó nữa hay không."
Lư Sâm vừa nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân lúc ấy, liền không kìm được mà toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói:
"Hay... hay là chúng ta cứ rời khỏi đây trước? Không thì để nha dịch bí mật mai phục ở gần cũng được..."
Thấy hắn căng thẳng đến vậy, Tống Thanh Hàn bật cười:
"Ngươi thấy giờ chúng ta còn kịp làm mấy việc đó sao? Chỉ sợ chưa kịp ra khỏi cửa, hắn đã động thủ diệt khẩu rồi. Hoặc biết đâu, ngay bên ngoài đã có người của hắn mai phục sẵn, đợi chúng ta vừa ra ngoài là xuống tay, ai biết được chứ?"
Lư Sâm suy nghĩ một lát, cảm thấy lời của cậu cũng không sai, trong lòng càng thêm rối rắm, bật dậy nói:
"Vậy phải làm sao? Hay... hay ta đi lấy con dao làm bếp cầm sẵn trong tay?"
Tống Thanh Hàn thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
"Bình tĩnh đi. Những điều kia chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, biết đâu hắn chẳng làm gì cả, chỉ đến rồi đi thì sao?"
Lư Sâm há miệng định phản bác, nhưng ngẫm lại Tống Thanh Hàn cũng không phải người dễ dãi gì, đành im lặng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, cố gắng điều hòa cảm xúc của mình.
Thấy hắn rốt cuộc cũng chịu ổn định lại, Tống Thanh Hàn bước ra ngoài, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690715/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.