Tống Thanh Hàn vừa trừng mắt nhìn hắn, vừa từ trên giường ngồi dậy vừa nói:
"Chỉ cho ngươi làm ta lo lắng, không cho ta làm ngươi lo lắng ư? Trên đời này nào có lý vậy chứ?"
Thấy cậu cố tình xuyên tạc lời mình, Võ Đại Hổ vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu nói:
"Ta sai rồi. Nhưng ngươi cũng không thể vì muốn ta lo mà chạy ra tiền tuyến chứ? Ngươi đừng trách ta nói lời khó nghe, nếu ta thật sự bị thương, có mấy thầy thuốc què đó là đủ rồi, nếu nặng đến mức họ cũng không cứu nổi, ngươi đến đó cũng chưa chắc đã có tác dụng. Huống hồ, ngươi có đi thật, cũng chưa chắc là đại phu riêng của ta."
Lời hắn nói khiến Tống Thanh Hàn nghẹn một hơi trong ngực, hồi lâu không thể cãi lại được. Nghe bên ngoài vang lên tiếng bày chén dọn bát, cậu vươn tay đẩy Võ Đại Hổ một cái, bực bội nói:
"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói chuyện với ngươi."
Đến lúc này cậu mới thật sự hiểu được vì sao xưa kia phụ nhân* trong thời loạn lại đáng thương như vậy. Một bên là đại nghĩa gia quốc, một bên là tình cảm nhi nữ. Dẫu là người đã trải qua chín năm nghĩa vụ giáo dục như cậu cũng không thể dễ dàng đưa ra lựa chọn, huống gì là những phụ nhân bị gò bó bởi quan niệm "không có tài, chính là một loại đức hạnh".
* 妇人 (fùrén): phụ nhân là cách gọi người phụ nữ đã có chồng trong văn hóa cổ truyền. Thường dùng trong văn cổ trang để chỉ vợ, nội trợ, hoặc phụ nữ trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690713/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.