Theo lý mà nói, quá trình bôi thuốc tuy không đến mức đau đớn thấu xương nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, người bình thường lúc này đều sẽ tỉnh táo, vậy mà không biết có phải là do quá mệt hay không, đứa con lai kia lại ngủ mê man. Đến khi canh sâm nấu xong, vẫn là Hoa Liên từng ngụm từng ngụm đỡ lấy cổ hắn mà đút vào.
Có lẽ do trong lòng có tâm tư, nên Tống Thanh Hàn cũng không vội bảo Đại Cẩu và Nhị Cẩu đưa đứa con lai kia đi mà chỉ nói:
"Giờ mà động tới hắn, vết thương lại nứt ra thì coi như uổng công. Nếu hai vị không vội, có thể tạm ở lại đây, đợi vết thương khá hơn rồi hãy về. Còn nếu vội thì cứ về trước, vài ngày nữa quay lại xem cũng được."
Hai người họ ở lại cũng chẳng có chuyện gì cần làm, huống hồ nhà Tống Thanh Hàn lại rộng rãi thoáng đãng, nếu không nhân cơ hội này ở lại thì cả đời bọn họ cũng chưa chắc được ở nơi như thế. Vậy nên chẳng hề do dự, cả hai vội vàng gật đầu:
"Không vội không vội, cứ chữa cho hắn trước đi."
Tống Thanh Hàn gật đầu, bảo Hoa Liên đưa họ đến phòng trống nghỉ tạm, lúc xoay người lại liếc nhìn Lư Sâm, nhướn mày hỏi:
"Còn ngươi? Có định ở lại đây không?"
Lư Sâm vội xua tay, cười gượng:
"Không cần đâu, thật ra ta..."
Hắn ngập ngừng một chút, thấy Tống Thanh Hàn từ đầu đến cuối không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, liền như trút được gánh nặng mà thả lỏng bờ vai, thấp giọng nói:
"Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690696/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.