Trưởng thôn cau mày thật chặt, tay cầm đuốc cũng khựng lại, tựa hồ đang rơi vào thế khó xử.
Sở dĩ triệu tập tất cả mọi người đến đây, chính là để thiêu chết đứa con lai này làm gương răn đe. Nếu giờ mà đổi ý, sau này lỡ gặp phải chuyện tương tự, chẳng phải sẽ không còn chuẩn mực để dựa vào nữa sao?
Lần này phá lệ chỉ chặt gân tay gân chân, lần tới lại phá lệ móc mắt, rồi lần sau nữa có khi sẽ phá lệ... không làm gì hết?
Phương A gia chẳng phải không hiểu sự lưỡng lự trong lòng trưởng thôn, chỉ là ông cũng không còn cách nào khác. Nếu không nói ra ý định vào lúc này, ông sợ trưởng thôn sẽ chẳng bao giờ chịu suy xét kỹ lưỡng lời khuyên của ông.
"Chỉ cần trưởng thôn chịu để hắn sống, thì sau này mọi chuyện cứ để lão già này gánh vác. Dù gì ta đây cũng chẳng còn việc gì để làm, mỗi ngày trông chừng hắn là được. Ta sống được bao lâu thì hắn sống bấy lâu, thêm một ngày cũng chẳng phiền tới người khác."
Nói rồi, ông bất chợt cong môi, đưa mắt nhìn về phía tên đứa con lai đang bị trói chặt, giọng dịu đi:
"Tiểu tử, như vậy ngươi có bằng lòng không?"
Đứa trẻ kia đến cả sức để mở mắt cũng không có, vậy mà vẫn cố gắng hé môi, khẽ mấp máy miệng:
"Ta bằng lòng".
Lúc này, ngay cả cái cớ cuối cùng trưởng thôn cũng không còn nữa. Lão ta do dự một lúc, thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, liền nghiến răng, trầm giọng quát:
"Được! Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690695/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.