Sáng sớm hôm sau, khi đám hạ nhân trong viện đang bận rộn công việc, đột nhiên từ sân nhà Võ Đại Hổ vang lên tiếng gào khóc rung trời lở đất.
"Quận chúa còn chưa gả tới, ngươi đã đối xử với ta và Tiểu Thạch Đầu thế này, phụ bạc như vậy lương tâm ngươi không thấy bứt rứt sao?"
Người qua đường liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều lặng lẽ bước chậm lại, vểnh tai lên như muốn nghe thêm chút bí mật nội trạch.
Võ Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, như thể không muốn so đo với Tống Thanh Hàn, đưa tay mở cửa, vừa định bước ra thì cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, Tống Thanh Hàn đã nhào đến ôm cứng lấy hắn.
Thấy thế, người xung quanh vội thu ánh mắt, cúi đầu giả bộ như chẳng thấy gì cả.
"Không cho ngươi đi! Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, ta chết cho ngươi xem!"
"Choang" một tiếng, một con dao bếp bị quăng xuống đất, làm những người đứng gần đó giật nảy mình.
Võ Đại Hổ đối với bộ dạng này của Tống Thanh Hàn tỏ ra vô cùng bực bội, dứt khoát hất tay cậu ra, mặc kệ cậu ngã ngồi xuống đất, lạnh giọng nói:
"Ngươi muốn giải thích gì? Đây là thánh chỉ, ngươi muốn kéo cả nhà cùng chịu tội à?"
Tống Thanh Hàn khựng lại, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Bất chợt cậu ôm mặt, òa lên khóc thảm thiết.
"Thánh chỉ là thánh chỉ, nhưng thái độ vui mừng của ngươi lại là chuyện khác! Trong lòng ngươi có phải đang nghĩ rằng, thánh chỉ đến thật đúng lúc, vừa hay có thể danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690684/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.