Đại đương gia cẩn thận suy nghĩ một hồi, phát hiện tuyết đọng ở nơi này, nếu không có tác động của con người như dùng lửa nung chảy, thì đúng thật là chưa từng thấy tự tan bao giờ. Nghĩ một chút, hắn thuận theo lời Tống Thanh Hàn nói:
"Vậy sau khi xây xong thì không thể nhóm lửa sưởi ấm hay nấu cơm bên trong được, đúng không?"
Tuy rằng như vậy có hơi bất tiện, nhưng nếu nhà băng thật sự dùng được, hắn cũng không ngại làm theo cách của Tống Thanh Hàn mà dựng vài căn. Dù sao ở đây cũng chẳng có gì khác để làm.
Tống Thanh Hàn gật đầu, chỉ về phía những căn nhà gỗ rách nát, đầy khe hở gió lùa, chậm rãi nói:
"Tuy không thể nhóm lửa bên trong, nhưng vì có thể ngăn gió lạnh, nên ở nhà băng thì vẫn còn dễ chịu hơn nhiều."
Đại đương gia gật đầu, nói làm là làm, trực tiếp đeo găng tay lông thú vào, bước ra khoảng đất trống, hào sảng nói:
"Vậy thì ta làm cho ngươi một căn ngay bây giờ."
Thấy hắn bắt đầu dùng tay nắm từng mảng tuyết lên, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, đề nghị:
"Chi bằng tìm vài tấm ván, cố định lại, rồi đổ tuyết vào trong, nén chặt thành hình khối, như vậy chẳng phải dễ làm hơn sao?"
Đại đương gia thấy cậu đúng là có ý tưởng thật, không phải bịa đặt tùy tiện, liền gật đầu nghe theo, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần, tự mình đi tìm ván gỗ làm khuôn.
Màn đêm buông xuống lúc nào cả hai cũng không hay. Tống Thanh Hàn kéo chặt lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685714/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.