Ngoài phố bỗng vang lên một trận náo loạn, chưởng quầy của quán trọ cũng vội vàng đóng sập cửa chính lại, cố gắng tạo ra dáng vẻ như thể nơi này đã ngừng kinh doanh.
Tống Thanh Hàn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đoán được là chẳng có chuyện gì tốt, liền đứng dậy, định trở về phòng.
Đúng lúc ấy, "ầm" một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đá văng, một đám đại hán cao to, theo tiếng gió tuyết ùa vào.
"Đóng cửa? Đóng cửa có tác dụng chắc? Não để đâu rồi hả?" - Một giọng nói thô lỗ vang lên, khẩu khí đầy vẻ ngang ngược, giống như mấy kẻ lưu manh thổ phỉ nơi rừng sâu núi thẳm.
Chưởng quầy co rút người trốn sau quầy, run lẩy bẩy không dám hé răng, như thể đã quên mất bản thân mình đang tồn tại.
Tống Thanh Hàn thu ánh mắt lại, chậm rãi xoay người bước lên lầu.
"Nói ngươi đó! Trả lời đi!"
Một chiếc ghế đẩu bất ngờ bị ném lên, nhắm thẳng về phía Tống Thanh Hàn, nhưng khi chỉ còn cách cậu vài tấc, nó bỗng nổ tung ngay trước mặt, hóa thành từng mảnh vụn gỗ bay tung tóe.
Thấy Tống Thanh Hàn vẫn đứng im không né tránh, người vừa lên tiếng thoáng lộ ra vẻ bất ngờ, nhướng mày cười cười:
"Có chút bản lĩnh đấy. Qua đây cho ta!"
Tống Thanh Hàn chậm rãi mở mắt, điềm tĩnh nói:
"Ta chỉ là một người qua đường, trên người chẳng có gì mà các ngươi cần cả."
Dứt lời, cậu vẫn bước từng bước lên lầu, dường như chẳng hề lo lắng sẽ có thêm chiếc ghế nào bay tới nữa.
"Dám không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685711/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.