Võ Đại Hổ cảnh giác liếc nhìn y một cái, trầm giọng hỏi:
"Tiểu Hàn đâu?"
Quan Linh Vũ đảo mắt một vòng, nghĩ bụng hôm qua Tống Thanh Hàn rời đi vội vàng, tất nhiên không kịp nói rõ mọi chuyện với Võ Đại Hổ. Nghĩ vậy, y liền nặng nề thở dài, làm ra vẻ tiếc nuối nói:
"Y tưởng ngươi xảy ra chuyện, nên đã tìm người khác rồi. Nếu không phải ta vẫn luôn chăm sóc ngươi, chỉ e chẳng ai biết ngươi thật ra không sao."
Không ngờ Võ Đại Hổ đến nhìn y cũng không buồn liếc, xoay người bước thẳng ra ngoài.
Thấy lời nói mình không có chút tác dụng nào, Quan Linh Vũ vội vã đuổi theo, chặn trước mặt hắn, giọng điệu nũng nịu:
"Ngươi đừng giận nữa mà... Cùng lắm thì ta giúp ngươi đi tìm, được chưa? Một mình ngươi xoay xở, biết đến năm nào tháng nào mới tìm ra người ta? Chẳng lẽ đợi đến năm con khỉ*chắc?"
* 猴年马月 (hóu nián mǎ yuè)": vốn mang ý chỉ một thời điểm xa vời, mơ hồ, rất lâu sau này, thậm chí chẳng biết có tới hay không.
"Tránh ra, bằng không đừng trách ta ra tay với thụ sinh."
Võ Đại Hổ lạnh lùng nhìn y, sắc mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt ấy khiến sống lưng Quan Linh Vũ lạnh toát, thân thể theo phản xạ tự động tránh sang một bên. Đến khi phản ứng lại, Võ Đại Hổ đã đi xa rồi
Nhìn theo bóng lưng kiên quyết của hắn, Quan Linh Vũ chầm chậm nghịch lọn tóc bên tai, khẽ cười:
"Ta không tin không thu phục được khúc gỗ như ngươi!"
Võ Đại Hổ sau khi trở về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685710/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.