Nếu nói việc lão Chúc và lão Cao cùng tới có thể đoán trước, thì sự xuất hiện của Từ Tử Dục và Tiêu Lẫm thật sự khiến người ta khó hiểu nổi.
Dù thế nào đi nữa, hai người đó cũng chẳng thể xem là có giao tình với bọn họ, nếu thật sự có thì cũng là cái thứ "giao tình gài bẫy" ấy. Người ta không tìm đến gây chuyện đã là tốt lắm rồi, vậy mà họ còn tới tặng lễ?
Ấy vậy mà trên gương mặt tươi cười của Tiêu Lẫm lại chẳng hề thấy chút oán giận hay trách móc, hắn ghé sát vào tai hai người, cười khẽ nói:
"Đều nhờ chủ ý của phu lang Đại Hổ cả, chẳng bao lâu nữa ta và Tử Dục sẽ thành thân. Hơn nữa, bây giờ y đã không còn kiểu cách như trước nữa rồi, ngoan ngoãn, đáng yêu lắm đó!"
Như để phụ họa cho lời hắn, Từ Tử Dục chu môi, đưa lễ vật ra, giả vờ rộng lượng nói:
"Nể mặt Lẫm sư huynh, những chuyện ngươi vô lễ với ta trước kia, xem như xóa sạch. Này, nhận lấy đi!"
Tống Thanh Hàn nhìn y mà không nhịn được bật cười. Thấy Võ Đại Hổ không có ý định đưa tay nhận lấy, cậu liền bước tới đón lễ, ôn hòa nói:
"Hai người đúng là một đôi trời sinh, về sau cũng đừng rời xa nhau, cứ như vậy mà sống bên nhau thật dài thật lâu nhé."
Trong lòng cậu lặng lẽ bổ sung: rời xa nhau thì lại làm khổ người khác, chi bằng cứ tiếp tục tổn thương nhau đi.
Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi. Kỳ thực cậu cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685705/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.