Ánh mắt Tống Thanh Hàn lạnh nhạt, nhìn Trạch Tố như thể đang nhìn một cái xác, giọng nói chậm rãi vang lên:
"Ngài không dám xuống tay đâu. Bởi vì người ngươi yêu nhất, từ đầu đến cuối... vẫn chỉ là chính bản thân ngài mà thôi. Làm sao ngài lại cam lòng tự tay hủy hoại cuộc đời của mình như thế được ?"
"Cho nên, thuốc ta hạ, thật ra chẳng có tác dụng gì đặc biệt cả, chỉ là thêm cho cuộc sống của ngài một chút phiền toái mà thôi."
Cậu cúi người nhặt lấy con dao găm, đứng thẳng dậy, nhìn về phía Võ Đại Hổ:
"Xong rồi. Đi xem tình hình của Hoa Liên đi."
Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua Trạch Tố - kẻ đang ôm mặt khóc đến run rẩy - trong lòng không gợn nổi một tia cảm xúc, lặng lẽ xoay người rời đi cùng Tống Thanh Hàn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trạch Tố cũng hạ tay xuống, để lộ đôi mắt sưng đỏ. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt mơ hồ, thì thào như tự nói với chính mình:
"Thật sự là do ta sai sao? Ta chỉ muốn Đại Hổ sống tốt hơn một chút, cũng muốn tướng công vui vẻ một chút... Sao tất cả lại thành lỗi của ta rồi?"
Đúng lúc đó, một vệt sao băng trắng sáng xẹt qua bầu trời u ám. Dù nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ.
Sắc mặt Trạch Tố bỗng thay đổi, giận dữ quát lên:
"Là ngươi sai! Ngươi chết rồi sao còn không chịu buông tha cho ta? Nói đi! Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685703/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.