Lần đầu tiên tận mắt thấy một ca bệnh kỳ lạ như vậy, Nguyên Văn Hiên vẫn còn hơi kích động, vừa bước chân vào sân đã không nhịn được mà hỏi:
"Sư phụ, đứa bé kia là do cơ thể thiếu vitamin C phải không ạ?"
Tống Thanh Hàn nghe vậy không quá ngạc nhiên vì trong cuốn sổ tay trước đây cậu đưa cho nó có ghi rất rõ về các dưỡng chất thiết yếu đối với cơ thể con người. Chỉ là việc nó có thể nhanh chóng liên hệ chứng bệnh của Chúc Nghênh với vitamin C lại khiến cậu hơi bất ngờ, bèn hỏi lại:
"Sao con biết?"
Nguyên Văn Hiên biết mình đoán trúng rồi, ngượng ngùng gãi đầu đáp:
"Vì trong sổ tay có viết ví dụ về vitamin C là cam và cà chua, nên lúc nghe sư phụ nói như vậy, con liền đoán là thiếu cái này. Ai ngờ lại đúng thật."
Trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng qua một tia tán thưởng. Cậu nghĩ bản thân cũng đã giao hết việc học cho thằng bé một thời gian rồi, liền tiện miệng ra mấy câu hỏi, thử kiểm tra một chút. Thấy nó vẫn nhớ rõ, trong lòng càng thêm hài lòng.
Hai thầy trò cứ nói chuyện qua lại như thế, lúc lấy lại tinh thần thì trời đã nhá nhem tối.
Tống Thanh Hàn đứng dậy đi nấu cơm, đang định bắt tay làm đồ ăn thì Võ Đại Hổ từ ngoài trở về.
Tuy trời tối không nhìn rõ mặt, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn nhận ra dáng đi của hắn có gì đó không ổn. Vừa thấy hắn định lén lút chui vào phòng, cậu liền quát khẽ:
"Đứng lại! Có phải bị thương rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685682/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.