Sau khi xe ngựa đi được chừng một nén hương, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Tống Thanh Hàn xuống xe, ngẩng đầu quan sát cánh cổng lớn uy nghiêm phía trước, trong lòng thầm nghĩ: gia đình này xem ra còn có địa vị cao hơn cả lão Chúc và lão Cao chỉ không hiểu vì sao lại sống ở nơi hẻo lánh thế này.
Tiểu đồng canh cổng vừa thấy lão Chúc liền lập tức khom người hành lễ. Quản gia nghe tin cũng nhanh chóng ra đón, mặt mày hớn hở nói:
"Chúc đại nhân, gia chủ nhà tôi vừa mới nhắc đến ngài đấy!"
Lão Chúc cười ha hả, liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn rồi giới thiệu:
"Vị này là người ta mời đến."
"Tống Thanh Hàn." Tống Thanh Hàn chủ động lên tiếng tiếp lời.
"Đúng đúng, Tống đại phu" - Lão Chúc gật đầu liên tục, có phần ngượng ngùng, đến bây giờ mới biết tên cậu, cũng thật là muộn quá rồi đi.
"Dẫn chúng ta đi gặp chủ nhân nhà các ngươi đi!"
Nụ cười trên mặt quản gia hơi khựng lại, ánh mắt kín đáo đánh giá Tống Thanh Hàn một lượt. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một vị thần y, trong lòng hơi đắn đo, do dự nói:
"Chúc đại nhân, chuyện này vốn không nên do tiểu nhân nói ra, nhưng... ngài cũng biết tính tình của gia chủ, mỗi lần khám bệnh xong đều buồn bực rất lâu. Trước kia cũng vì chữa trị mãi không có kết quả ở nơi cũ nên mới chuyển đến đây trong vội vàng..."
Lão Chúc thu lại vẻ tươi cười, bình tĩnh gật đầu, trầm giọng đáp:
"Tất nhiên ta biết, nhưng lần này khác trước. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685680/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.