Lời của Tống Thanh Hàn nói ra nhẹ như gió thoảng, nhưng cả Thi đại phu và tiểu đồng đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Họ có thể hình dung được từng bước mà Tống Thanh Hàn đã làm, nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động ấy.
Điều quan trọng nhất là chính cái hành động mà họ không thể lý giải ấy, lại thật sự cứu được một mạng người.
Thi đại phu do dự một lúc, có lẽ vì đã quen sống không phải nhờ vả ai nên lúc mở miệng định nói câu tiếp theo thì trong lòng ông có đôi chút ngượng ngùng, nhưng vì muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, ông vẫn mặt dày hỏi:
"Có thể... cho ta xem vết thương của hắn được không?"
Tống Thanh Hàn gật đầu, khom người tháo lớp băng gạc trên người vị đại ca, để lộ ra vết thương dài ngoằn nghèo như một con rết đang nằm trên da thịt.
Mới chỉ qua một ngày, chỗ phẫu thuật chưa kịp lên da non, thịt đỏ tươi lộ ra bên ngoài khiến người ta trông thấy mà không khỏi khó chịu, thế nhưng Thi đại phu lại nhìn như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, chăm chú đến mê mẩn.
Dường như chợt nhớ ra điều gì, ông khẽ hỏi:
"Con dao mà ngươi dùng ấy... có thể cho ta xem qua được không?"
Khi Tống Thanh Hàn mở hộp gỗ của mình ra, mắt Thi đại phu liền lóe sáng, tán thưởng:
"Đồ tốt!"
Ông vội bước đến, đang định vươn tay lấy dao thì bỗng dừng lại, lấy khăn tay của mình ra, cẩn thận dùng khăn lót tay rồi mới nhấc con dao phẫu thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685673/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.