Ngày thứ hai, thần sắc Tăng Thụy Tường trầm trọng từ học đường trở về, vừa vào cửa hỏi Thẩm thị: "Lúc Tử Lộc đi thi có đến chỗ đại ca không?"
Thẩm thị nói: "Không có, tính tình đại ca ngươi cũng không phải không biết, vừa lạnh lùng vừa ngang ngược nữa, ba năm mà ngay cả về thăm cha mẹ cũng không về, chúng ta đi thăm, không phải tự tìm phiền phức à? Sao, có việc à?"
"Hôm nay có nghe đưa nhỏ trong thôn bảo Tử Hà nhà đại ca mất rồi. Cũng không biết thật hay giả nữa?"
Thẩm thị nghe xong hù nhảy dựng, nói: "Không thể nào? Khi nào chứ? Chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho cha mẹ biết, sao có thể là thật? Cha mẹ mà biết thì sao ta lại không biết được."
Tăng Thụy Tường nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là khoảng thời gian trước ở An Châu bị dịch đậu mua, là từ nhà mẹ đẻ đại tẩu bên kia nói ra, tám chín phần mười là sự thật. Nếu không thì ăn xong cơm trưa, hai ta mướn xe đi xem, tuy rằng hắn làm việc tuyệt tình, không giống một người đại ca, nhưng chuyện lớn này chúng ta phải biết, không đi một chuyến thì trong lòng ta cũng khó an tâm, ngươi cùng đi với ta đi."
"Đi xem cũng được, dù sao cùng là đại ca ngươi. Ngươi cũng đừng thương tâm, chưa hẳn là sự thật, với lại khoảng thời gian trước nhà chúng ta cũng có hai hài tử bị đậu mùa, làm gì có rãnh mà thăm người khác?" Thẩm thị an ủi nói.
Ai biết đợi đến khi trời tối, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/757964/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.