Lúc vào Văn gia, thái độ của Văn gia làm Tử Tình có chút khó chịu, kẻ có tiền là có thể cao cao tại thượng, có thể không để ý cảm nhận của người khác, tùy ý an bày vận mệnh người khác ư? Cũng làm trong lòng Tử Tình thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên Tử Tình muốn mau chóng làm mình giàu lên. Số bạc này Tử Tình định giao cho Lâm Khang Bình, trải qua hai năm tôi luyện, hắn giao tiếp cùng người nước ngoài thành thạo rất nhiều, cũng làm mấy cái buôn bán, lợi nhuận từ lá trà tơ lụa vẫn tương đối khả quan, chẳng qua trước kia Tử Tình tiền vốn quá ít, Tử Tình lại không thể mượn Thẩm thị. Có số bạc này, Tử Tình cảm thấy có thể làm buôn bán đồ sứ, dù sao nơi này cách Cảnh Đức trấn không xa, giao thông tiện lợi. Hoàn thành chuyện này, Tử Tình an tâm ở nhà quản lý gia vụ, rảnh rỗi thì thêu hoa, đọc sách luyện chữ, có khi hưng trí thì lục tìm gỗ, chuẩn bị làm một bộ mạt chược lim, nhưng lần này Tử Tình sẽ không sốt ruột. Ngày từ từ qua đi, tiến vào tháng Ba, ngày này, Tăng Thụy Tường về nhà nói trong thành An Châu có mấy cái đứa nhỏ bị đậu mùa, sợ truyền đến nông thôn, hắn tạm thời đóng cửa học đường, muốn Thẩm thị ít để đứa nhỏ ra ngoài, làm cả nhà khẩn trương không thôi, không biết Tử Phúc bọn họ thế nào? Ai ngờ Tăng Thụy Tường vừa nói được vài ngày, trong thôn đã có người nhiễm bệnh, là người đọc sách ở học đường, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nóng vội không thôi, trùng hợp lúc này Tử Lộc, Tử Thọ cũng về nhà, cũng nói học đường tạm thời đóng cửa nửa tháng, thị trấn có mấy người nhiễm, cũng may Tử Lộc thi vô trường huyện đã xong. Thẩm thị nghe xong có chút sợ hãi, nói: "Tình nhi năm đó bị đậu mùa mới bị nhốt vào chuồng heo, đến nay nhớ lại vẫn đau lòng, mong tiểu tứ không có việc gì." Tăng Thụy Tường an ủi thê tử nói đừng hoảng, quan sát chút, đêm đó liền dọn phòng khách ở phía đông. An bày Tử Hỉ đến ở, Tử Lộc cùng Tử Thọ ở Tây phòng, sợ lây qua cho Tử Vũ. Thẩm thị muốn đích thân chăm sóc, Tử Tình nói: "Nương, để con chăm cho. Dù sao con cũng bị qua rồi, mà bị rồi sẽ không bị nữa. Nương còn phải chăm lo nhà cửa, còn lo cho muội muội nữa, nương không thể mệt thêm được. Nương yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho tiểu tứ ." Thẩm thị nghe xong, vội nói: "Có thật không? Mà con vẫn là một đứa nhỏ, lỡ ra chuyện gì thì nương chịu không nổi. Vẫn để nương chăm sóc cho, dù sao nương cũng lớn tuổi, khó bị nhiễm bệnh hơn." Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Theo ta thì ngươi đừng chăm. Ngươi còn bận nhiều việc, Vũ nhi còn nhỏ, cũng cần người chăm sóc, không bằng để ta ở với con. Các ngươi đừng cãi nữa." "Cha, nương, trên sách có viết rồi, con bị bệnh một lần sẽ không bị nhiễm lại, không tin các ngươi đến hỏi Chu đại phu, nương phải chăm lo cho cả nhà, cha còn ra ngoài tìm người làm việc. Lỡ bị bệnh thì phiền toái, con thì suốt ngày không ra khỏi nhà, để con chăm sóc tiểu tứ là thích hợp nhất." Tăng Thụy Tường hỏi qua Chu đại phu, cuối cùng đồng ý để Tử Tình cùng Tử Hỉ. Vì thế Tử Tình liền đến phòng phía đông ở. Đêm đó, Tử Hỉ quả thật nóng lên, Tử Tình nhớ được trong sách có viết, chỉ cần bọng mũ vỡ ra, thì người sẽ khỏe lên, cho nên không cần dùng dược để ức chế, Chu đại phu cũng tới vài lần, trước kia Tử Tình bị đậu thì cũng được hắn chữa khỏi, mở ít thang thuốc, cùng với một ít thảo dược, Tử Tình cho Tử Hỉ uống. Tử Tình có thể làm là ở cùng Tử Hỉ, mỗi ngày cho hắn ăn ít đồ dinh dưỡng, còn phải trông chừng, không để hắn gãi. Nào biết hai ngày sau, Tử Vũ cũng bị đậu, hai người cùng ở phòng phía đông. gánh nặng của Tử Tình đột nhiên nặng hơn nhiều, tinh thần khẩn trương, không ngủ yên lúc nào, thể xác và tinh thần mệt mỏi, sợ Tử Hỉ, Tử Vũ có gì ngoài ý muốn, vài ngày người đã gầy một vòng. Cũng may Tử Lộc cùng Tử Thọ không có bị gì, nghe Thẩm thị nói thì hình như trước kia cũng bị đậu rồi. Mỗi ngày Thẩm thị đều đến thăm hỏi vài lần, lo lắng khôn nguôi, Tăng Thụy Tường thì ra ngoài hỏi thăm, nói trên trấn cũng có đứa nhỏ mấy nhà bị, nghe nói đã chết hai người, bây giờ người bên ngoài rất hoảng sợ, nên trên đường không thấy hài tử nào. Thẩm thị nghe xong càng lo lắng, Điền thị đi lại, nói không biết đứa nhỏ nhà Xuân Ngọc cùng Hạ Ngọc thế nào, bảo Tăng Thụy Tường đi xem. "Nương, trong nhà ta cũng có hai hài tử bị bệnh, sao lúc ày ta có thể bỏ mặc bọn nhỏ, ngài thật sự lo lắng thì cùng cha đánh xe trâu mà đi. Ta thật sự trất bận. Đúng rồi, các ngươi đã đi thì thuận tiện đi An Châu xem nhà đại ca thế nào, ta nghe nói trong thành An Châu có rất nhiều đứa nhỏ bị, Tử Phúc cũng chưa đưa tin gì về." Tăng Thụy Tường nói. "Ngươi không đi thì thôi, nói này cả đống chuyện làm gì, trước kia Tử Tình bị đậu mùa cũng tùy tùy tiện tiện mà khỏi, nào có hung hiểm như ngươi nói?" "Nương, đó là do Tình nhi phúc lớn mạng lớn, bây giờ nàng còn đang ở trong phòng chăm sóc hai đứa em, ta không thể mặc kệ bọn họ, ngươi cảm thấy không hung hiểm thì đến nhà muội muội làm gì?" Tăng Thụy Tường lần đầu tiên cảm thấy lạnh tâm vì Điền thị bất công, lần trước vì muốn Đại Mao cưới Tử Tình, Tăng Thụy Tường có chút thương tâm vì nương làm bậy, nhưng dù sao cũng là vì nhà Xuân Ngọc có thể tốt hơn, Tăng Thụy Tường chưa từng trách cứ Điền thị, nhưng lúc này lại liên quan đến mạng người, đứa nhỏ soogns chết còn chưa biết, Điền thị cư nhiên để hắn bỏ con mà đến nhà hai muội muội nhìn xem, Tăng Thụy Tường có chút thất vọng và đau khổ . "Ngươ…vậy ngươi ở lại chăm sóc bọn Tử Hỉ đi, có việc gì thì nói chúng ta biết." Điền thị nói xong phủi tay bước đi , bà có chút không rõ, dĩ vãng thì cho dù bà nói gì, con đều nghe theo, sao bây giờ lại thế? Điền thị đi rồi, Thẩm thị hỏi: "Ngươi không đi thật à? Ta thấy nương có chút tức giận. Mà Tử Phúc tế nào nhỉ, thật sự là lo lắng. Ngươi nói đi, học đường khác đều nghỉ phép, sao chỉ có trường bọn họ lại mở." "Ngươi biết gì, bọn họ không đóng cửa thì thuyết minh thư viện bọn họ không bị lây bệnh, đây là chuyện tốt, cò trắng thư viện quản lý rất nghiêm, cơ bản là các học sinh đi vào rồi, chưa đến kì nghỉ thì cấm ra. Về phần nương, ngươi cũng không cần lo lắng, tất cả đã có ta, nhưng mấy đứa nhỏ kìa, thực làm cho người ta nóng lòng." Thẩm thị nghe xong, cuối cùng nhẹ một hơi, thật ra trong nội tâm nàng đương nhiên không hy vọng Tăng Thụy Tường rời đi, nhưng không thể nói thẳng mà thôi, nói: "Không biết có lây lan trên diện rộng không nữa? Cũng may Chu đại phu chuẩn trị tốt, coi như trong cái rủi còn có cái may." Như thế qua bảy tám ngày, bọng nước trên người Tử Hỉ, Tử Vũ đều vỡ, trên mặt cũng có mấy vết mủ, Tử Hỉ cùng Tử Vũ luôn đáng thương hề hề nói: "Tỷ tỷ, ta rất ngứa." Tử Tình không có cách nào khác, chỉ có thể cột vải vào tay bọn nó, nói: "Ngứa cũng phải chịu, nếu gãi thì về sau sẽ không xinh đẹp, như một con cóc ý. Tiểu tứ, ngươi là ca ca, cũng là nam tử hán, ngươi không chỉ phải nhịn, mà còn phải nhắc nhở muội muội chú ý." Tử Tình xoa đầu hai người bọn họ, Tăng Thụy Tường lại mời chu đại phu xem, nói không có gì sợ nữa, Thẩm thị nghe xong vội niệm Phật. Ngày hôm nay, mặt trời ấm áp, thời tiết rất tốt, Thẩm thị để Tử Hỉ, Tử Vũ chuyển về phòng cũ, đang phơi đệm chăn ở trong viện, tẩy drap giường, Tử Tình ở ngoài viện đốt cháy đồ mà Tử Hỉ và Tử Vũ đã dùng qua. Lúc này chuông cửa vang, nguyên lai là Lâm Khang Bình đến, thấy Tử Tình mở cửa, nhìn một lần, hỏi: "Nghe nói An Châu có dịch đậu mùa, làm chết mấy đứa nhỏ, ngươi không sao chứ? Hình như gầy hơn." Tử Tình trả lời, nói mình đã bị lúc năm tuổi, Lâm Khang Bình nghe xong nói vậy là tốt rồi. Tử Tình dẫn Lâm Khang Bình vào nhà, mới biết lần này Lâm Khang Bình trở về là chuẩn bị ở An Châu một tháng rồi mới đi Việt thành, người nước ngoài cùng hắn giao tiếp gọi Đại Vệ, hàng năm đến Việt thành 2 lần, một lần là Đoan Ngọ, một lần là Trung thu. Tử Tình nghe xong, nói: "Tiểu cô của ta không có việc gì thì thường xuyên làm tú sống, nhưng nàng thường làm hầu bao thôi, ta đã mua rồi, đến lúc đó ngươi đi thì mang theo, ta mua giúp ngươi 9 văn 1 cái, chắc là có chút lợi nhuận. Ngươi không trách ta nhiều chuyện chứ? Ta chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, nên làm chủ thay ngươi. Ngươi còn cần gì không, ta tìm người trong thôn giúp ngươi?" "Không cần, ngươi có quá nhiều chuyện phải làm rồi, ta thấy ngươi rấy mệt mõi, ta trực tiếp mua từ trong cửa hàng là được, đương nhiên, nếu là thân thích làm thì khác." Nói xong, Lâm Khang Bình đem sổ ghi chép lợi nhuận đưa cho Tử Tình xem. Tử Tình đã có một trăm lẻ tám lượng bạc. Xem sổ này, Tử Tình đoán mỗi lần cũng phải được gần 50% lợi nhuận, cực kì khả quan. Đang muốn nói cho hắn biết mình có một ngàn lượng bạc vốn riêng, thì Thẩm thị đến gần, Tử Tình cũng không thể nói, trùng hợp là Tăng Thụy Tường từ sau núi trở về, ôm một rổ trứng gà, nhìn thấy Lâm Khang Bình, có chút ngoài ý muốn. Tăng Thụy Tường để Thẩm thị cvàùng Tử Tình thu xếp nấu cơm, sau đó dẫn Lâm Khang Bình vào thư phòng, Thẩm thị cùng Tử Tình đều có chút kỳ quái, nhưng không hỏi vì sao. Trong thư phòng, đầu tiên là Tăng Thụy Tường khách khí hỏi Lâm Khang Bình gần đây bận bịu gì? Sau đó nói: "Nghe nói thiếu gia nhà các ngươi muốn đính hôn, nhưng hắn không đồng ý, ngươi luôn luôn ở bên người hắn, hẳn là biết hắn vì sao nhỉ." "Biết, bởi vì Tử Tình, nhưng thiếu gia cũng nói, hắn không muốn ủy khuất Tử Tình. Đây là ý của riêng hắn, Tử Tình không biết." "Chuyện này ta biết, nhưng Chu chưởng quầy có nói cho ta, sợ tương lai lão thái thái ép tôn tử, yêu cầu cưới Tử Tình làm thiếp, ta sẽ không đồng ý, cho nên ta nói cùng Chu chưởng quầy, sắp tới sẽ cho Tử Tình đính hôn. Ngươi chờ chúng ta tìm được nhà thích hợp, phiền toái ngươi nói cho văn gia thiếu gia biết, cũng đừng nói một cách thẳng ra, coi như nói chuyện phiếm thì nói, ngươi biết ta có ý gì chứ?" Lâm Khang Bình nghe xong, đột nhiên quỳ gối trước mặt Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường bị hù nhảy dựng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]