Tử Tình đến cùng vẫn không nhịn nỗi, lôi kéo Tử Phúc: "Đại ca, ngươi nói đi, nếu ta bán phương pháp mạt chược cho Văn gia, bán bao nhiêu bạc là thích hợp?"
Tử Phúc nhìn nàng lúc lâu, sờ sờ tóc Tử Tình, nói: "Đầu óc ngươi làm từ gì mà cái gì cũng nghĩ bán đi lấy bạc? Nhưng ngươi nói cũng đúng, sớm muộn gì sẽ truyền ra ngoàn, không bằng ngươi vụng trộm kiếm khoản tiền. Nhưng sao ngươi lại nghĩ bán cho Văn gia?"
"Đại ca, ta chỉ quen một nhà có thế lức là Văn gia mà, tùy tiện tìm một người, ai biết có đáng tin không? Với lại chúng ta giao tiếp nhiều năm cùng Văn gia, nhà bọn họ kín, ta cũng không muốn cho người ngoài biết chúng ta làm ra."
"Ngươi nói có chút đạo lý. Ta nghe Tử Vũ nói, ngươi cùng gã sai vặt của Văn gia thường xuyên gặp nhau, nương nói hình như các ngươi hợp tác làm ăn, có chuyện gì à? Vì sao tới giờ mà ngươi không nói với ta?"
"Đại ca, ta chỉ nhờ hắn bán tranh thêu, hắn làm buôn bán ở Việt thành cùng người ngoại quốc, người ngoại quốc ra giá cao một ít, ngươi đừng nghe Tử Vũ nói bừa, nàng nhỏ như vậy, biết cái gì?"
"Tình nhi, ngươi cũng không nhỏ, dù sao tiểu tử kia cũng là người ngoài, đại ca lo lắng cho ngươi, ngươi muốn dùng bạc thì có thể bảo nương, với lại ngươi cũng không ra ngoài, muốn nhiều bạc như vậy có tác dụng gì?"
"Đại ca, nào có ai sợ nhiều bạc? Ngươi yên tâm, trong lòng ta đều biết, ta đáp ứng ngươi, về sau ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/757956/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.