Nhìn ánh sáng trắng lộ ra qua cửa sổ bằng giấy dán, trời sắp sáng. Tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo, rời giường, để cho tiểu đệ tiếp tục ngủ.
Trước tiên làm xong điểm tâm, lấy hai củ khoai lang rửa sạch, cắt thành miếng, thả vào nồi, cho thêm chút nước, chậm rãi luộc, múc nửa chậu bột mỳ, thêm muối, dầu, nước, nhào mềm, cán mỏng xong, bỏ thêm hành cắt nhỏ, làm thành bánh nướng hành. Lấy một chiếc nồi khác, đốt nóng, đổ một chút dầu, tráng đều trong nồi, chỉnh lửa nhỏ, bỏ bánh vào, đậy vung lên, chậm rãi chờ, ước chừng ba bốn phút sau, lật mặt bánh, lại chờ ba phút, tắt lửa, dùng chiếc đũa gắp bánh ra, khiến bánh tách ra, hiện rõ ra từng tầng một, chính là bánh rán hành thường làm.
Làm đồ ăn, là sở thích duy nhất của ta trong hoàn cảnh đầy áp lực, hiện tại nhưng thật ra có công dụng thật lớn.
Nhìn khoai lang nấu đã chín, canh cũng chuyển thành màu đỏ, ngừng lửa, đậy lại. Cắt một đĩa dưa muối nhỏ, ăn với cơm là được. Chờ trời giá rét, làm tiếp chút tương đậu là được, cái đó cũng có hương vị. Gọi tiểu đệ thức dậy, rửa mặt xong rồi bắt đầu ăn cơm, bánh rán hành kia, nhưng lại khiến cho tiểu đệ kinh ngạc một phen.
“Ngũ lang à, lúc tỷ ngủ, gặp giấc mộng, mơ thấy một ông lão dạy tỷ thật nhiều đồ vặt này nọ, đệ trăm ngàn đừng ngạc nhiên.” Trước nói rõ, giảm bớt được giải thích hồi lâu, ngay cả về sau cũng giảm đi, “Lát nữa đệ dẫn tỷ vào trong đất nhìn một chút, nói người trong thôn cho tỷ nghe một chút, đừng để cho người ta biết tỷ quên hết trước kia.”
“Bé ngoan, thật hiểu chuyện.” Xoa xoa tóc, không tệ.
“Đệ là người lớn.” Tiểu đệ nhanh tránh ra, ưm, không xoa nhẹ được.
“Được, tỷ là người lớn, nhanh ăn đi.” Lát nữa còn nhiều chuyện.
Đứng bên bờ ruộng lúa mì, vẫn còn cảm khái, rời xa quê nhà, đến trường, công tác, đã rất nhiều năm chưa thấy lúa mì. Ruộng lúa mì xanh xanh, đã trổ bông rồi, tiếp qua một hai tháng, hẳn là có thể thu.
“Trở về đi, đó là ai vậy?” Phía trước có vài người đang tới.
“Đó là Lý đại thẩm, kia là Lý đại thúc, hai người kia chính là hai tỷ muội đã đẩy tỷ ngã sấp xuống.” Xỉu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Chào đại thẩm, đại thúc!” Ta khoan dung độ lượng, hơn nữa, tạo quan hệ tốt rất quan trọng.
“Là Tứ nương à, không sao chứ? Đều do hai nha đầu cứng đầu nhà ta, ta đã dạy bảo các nàng. Ngươi có khỏe không?” Đại thẩm này không đơn giản, quên đi quên đi, không có gì so đo, mọi người đều nhìn rõ, còn có gì nhìn không ra?
“Không có chuyện gì, cháu tốt lắm, hai vị muội muội cũng không cẩn thận, thẩm cũng đừng trách các nàng.” Bà con xa không bằng láng giềng gần, không đắc tội tốt nhất, không chừng ngày nào đó còn cần giúp đỡ.
“Tứ nương thật hiểu chuyện, chúng ta có việc đi trước, không có việc gì thì tới chơi nha!” Không có việc gì cũng không tới đâu, quý trùng sinh mệnh, rời xa bạo lực.
“Lúc này Tứ nương thật lạ, nếu là trước kia sớm đã mắng chửi người rồi, kỳ quái…” Xa xa còn phảng phất lại giọng nói mơ hồ của Lý đại thẩm kia.
Về đến nhà, xem xét lại của cải, thật đáng thương, chỉ có ba mươi hai văn tiền, vẫn toàn là tiền bán trứng gà, đổi lại dầu muối. Vài món xiêm y vải thô mụn vá, áo bông cũ, thật sự đủ thê thảm. May mắn, đồ ăn đều là nhà mình trồng, không cần tiêu tiền, bột mì, khoai lang kia, ăn một đoạn thời gian, vẫn không thành vấn đề, không đến nỗi ăn bữa này lo bữa sau. Chỉ cần vất vả, phấn đấu, sống thường thường bậc trung vẫn có ánh sáng hi vọng, lấp lánh. Ngày mai đến trên trấn nhìn xem, cũng tính toán tốt một chút, lại mua chút giống rau. Tiền ơi, thật đúng là phát sầu mà.
***
Ngày hôm sau, dậy thật sớm, qua loa giải quyết điểm tâm, kêu tiểu đệ trông nhà, cho gà ăn, dọn dẹp cỏ dại trong sân (xin tha thứ ta sử dụng lao động trẻ em, ta cũng bất đắc dĩ).
Theo đường đất duy nhất đến trấn trên kia, ta bắt đầu không hề khoan khoái cất bước, tha thứ cho ta kiếp trước ngồi xe nhiều, tác dụng của chân sắp đánh mất. Bước đi nào, may mắn cách trấn trên không phải quá xa, hơn nửa canh giờ sau, ta kéo chân tới nơi trấn Vọng Liễu này.
Trên đường rất náo nhiệt, tiệm nhỏ bán đồ ăn, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bán một ít đồ chơi, hai bên là một dãy cửa hàng, tiệm gạo, hiệu may, tửu lâu, tiệm trà, khách điếm, tiệm ăn, thời cổ cũng có không ít loại ngành nghề!
Trên đường phần lớn là nữ nhân, ngẫu nhiên thấy một hai đại thúc đi theo bên người thê tử nhà mình, mắc cỡ ngượng ngùng, sợ hãi. Tiểu công tử nhà có tiền mang mạng che mặt, núp trong kiệu nhìn người. Ta rất muốn hộc máu, xem tiểu thuyết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác, ta vẫn thích đại nam nhân một chút, hỏng mất.
Ôm trái tim bị thương, ta vội vàng nhìn xem giá thị trường, tiêu năm văn tiền, mua một ít hạt giống ớt xanh, dưa chuột, đậu đũa, thật đáng tiếc, không tìm được cà chua. Đến hiệu may xin chút vải vụn, lại mua năm văn tiền các loại chỉ màu của người bán hàng rong kia, mua thêm hai văn tiền kẹo vừng cho tiểu đệ. Trở về, thật sự luyến tiếc tiêu tiền, còn thừa hai mươi văn, cất để dùng khi cấp bách.
Định luật xuyên không: Cho dù ngươi cẩn thận lại an phận, phiền toái vẫn sẽ tìm tới ngươi.
Do đó, nhìn thấy người kéo ống quần, ta thật sự không nói nên lời. “Bán mình chôn cất mẹ”, gần như tất cả đồng bào xuyên qua đều gặp được. Nhưng mà, nhưng mà, ta điểm nào giống như có thể mua nổi, một thân vải thô xanh đen, còn có mụn vá, một nghèo hai rỗng túi, ta thật sự hoài nghi ánh mắt vị bằng hữu này.
“Ta không có tiền, ngươi tìm người khác đi.” Ngồi xổm xuống, gạt tay trên ống quần ra. Ta không phải máu lạnh, bản thân mình cũng là bồ tát bùn, còn phổ độ người?
“Van cầu ngươi, ta không lấy tiền, chỉ cần chôn cất mẫu thân của ta là được.” Nhìn một chút, đây cũng chính là một đại hài tử, mười hai mười ba tuổi, dáng vẻ không đủ dinh dưỡng.
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, nghị luận sôi nổi, ta thật bất đắc dĩ, thật sự không thể làm chuyện tốt này, gạt tay hắn, không nhìn ánh mắt khinh bỉ bốn phía, ánh mắt xem náo nhiệt không có ý tốt, lấy mười văn tiền ra, đặt ở bên chân hắn, thịt đau. Đi về nhà thôi, ta chỉ có thể làm như vậy, còn lại liền nhìn chính hắn.
Đi trên đường đất lúc trước, kéo bước chân nặng nề, ta từng bước một đi về nhà. Xa xa nhìn thấy cây liễu lớn ở cửa thôn, cửa thôn có mười cây liễu lớn, truyền thuyết có mấy trăm năm rồi, cái tên thôn Thập Liễu chính là như vậy mà có. Bước chân nhanh hơn, rất nhanh về đến nhà.
“Ngũ lang, tỷ đã trở về!”
“Tỷ, tỷ đã trở lại! Mệt mỏi đi, đệ rót nước cho tỷ.” Vẫn là tiểu đệ tốt nha.
“Không được, tỷ không thích ăn ngọt, đệ nhanh ăn đi.” Ta chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, “Tỷ mua một ít hạt giống, chờ ăn cơm xong, liền trồng lên đi.”
Buổi trưa, dùng rau cải nấu canh, đánh trứng gà, quấy tan, rất thơm. Bỏ bánh buổi sáng xuống hâm nóng, trộn lẫn củ cải cắt sợi, không có biện pháp, trong nhà ít đồ như vậy, chỉ đành tạm chấp nhận ăn, may mà tiểu đệ thật sự dễ nuôi, bản thân ta cũng không kiêng ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]