Editor: Puck - Diễn đàn 
Buổi chiều không có ai, Ngũ lang trở về phòng mình nghỉ ngơi. Vừa định đóng cửa, cửa bị chặn lại, dùng sức đẩy, vẫn không động. 
Ngẩng đầu, đầu tiên là một bàn tay chặn cửa, nhìn lên nữa, là khuôn mặt rực rỡ, nụ cười kia chói hoa mắt. Ngũ lang vừa buông tay, người kia liền chen vào rồi, cũng thuận tay đóng cửa, gài chốt lại. Chúng ta những người này, nhân cơ hội trốn dưới cửa sổ, chen thành một đống –– nghe lén. 
Trong phòng đầu tiên cạch một tiếng, tiếp theo đó là tiếng mắng: “Ngươi làm gì thế? Mau đi ra!” 
“Ta không ra! Ngũ lang, ta có lời muốn nói với chàng.” 
“Nói đã nói, việc gì phải đóng cửa?” 
“Ặc, Ngũ lang ––” 
“Ngươi làm gì thế!” 
“Ngũ lang, ta thích chàng, từ nhỏ đã thích rồi, chàng gả cho ta dfdi!” 
“Vì sao ta phải gả cho ngươi? Ngươi buông tay ra!” 
Tiếng giãy giụa… Bàn ghế cũng rầm rầm. 
“Ta không buông, cũng không buông, trừ phi chàng đồng ý gả cho ta!” 
“Ta còn lâu mới đồng ý, ngươi nói gả liền gả à.” 
“Sẽ phải gả cho ta, chàng chỉ có thể gả cho ta!” 
“Vô lại, buông ra.” 
“Ưm ưm ––” 
Ha ha, bá vương! Liệt nam sợ triền nữ, đây là ta dạy cho Lý Nhạc, năm đó ta chính là giải quyết a Lăng như vậy. 
“Ưm… Ưm… Chàng đồng ý gả cho ta không?” 
“Không –– ưm ưm.” 
“Ưm… Chàng đồng ý không?” 
“Ưm… Ta không, ta –– đồng sy!” 
“Thật tốt quá, Ngũ lang, ưm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-nho-nuoc-chay/1959244/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.