Edit: Malbec
Trên thực tế, ta cũng đã suy nghĩ lại. Bởi vì trước khi thực hiện kế hoạch, ta gặp phải một chuyện khác.
Có kẻ trộm xông vào phủ, tên trộm này không phải ai khác mà chính là ám vệ năm đó ta thất thời nhẹ dạ bỏ qua cho. Tình hữu nghị giữa người và người thật sự rất mong manh, ta cứ cho rằng mình và hắn đã trở thành bằng hữu thân thiết, ai ngờ được hắn lại một lòng muốn hại ta.
Không, phải nói là cho dù mạo hiểm đến mức mất cả tính mạng cũng nhất định phải quay lại hãm hại ta. Xem ra khát vọng muốn gϊếŧ chết ta còn mãnh liệt hơn khát vọng muốn kết bạn, bản thân hắn là người tương đối khó khăn trong việc xã giao, là do ta gặp phải người xấu.
Cứ như vậy, hắn bắt ta đi.
Ta nhìn chuôi chủy thủ phát sáng bóng loáng, cố ý kìm nén sự sợ hãi, nghiến răng không ngất.
Thừa dịp ám vệ la hét với Giang Tầm đang chạy đến phía đối diện, ta lén dùng tay dò xét mặt đao, cảm thán: “Là đao thật.”
Ngay sau đó, chân ta mềm nhũn.
Ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía Giang Tầm, hắn ở phía đối diện, khoác trường bào màu đen, vạt áo đón gió tuyết bay phấp phới, vô cùng tuấn mỹ.
Giang Tầm mím môi, đôi mắt vừa đen vừa sâu, còn lạnh hơn ba phần so với bầu trời sương tuyết. Hắn thấp giọng nói: “Mong rằng các hạ tha cho phu nhân nhà ta, nàng ấy nhát gan, chưa bao giờ phải trải qua sợ hãi. Nếu như chủ thượng nhà ngươi có gì phân phó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931897/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.