Edit: Cúc Tử
Sau đêm nay ta sẽ cực kỳ cực kỳ không thèm để ý đến Giang Tầm nữa.
Trong cảm giác nóng rát nhưng không đau đớn, ta phát hiện cả đời này của mình sẽ mang kiếp bánh bao dễ bị nắn bóp.
Ta chịu đựng bị bắt nạt như vậy, nguyên nhân chính là do ta quá mềm mại đáng yêu lại không rành thế sự, một chút cũng không biết nên làm thế nào để phản kháng lại sự bức ép của một tên gian thần như Giang Tầm.
Vì thế nên ta muốn nổi dậy! Nữ tắc của người ta không thể nào tiếp tục sa đọa như vậy nữa, ta nhất định phải mạnh mẽ lên!
Ta vỗ vỗ giường nhằm biểu hiện quyết tâm của mình, ngay lúc này hai mắt Giang Tầm lại liếc sang nhìn ta: Phu nhân lại có sức rồi sao?
Hắn nói vậy khiến cho hô hấp của ta ngay lập tức cứng lại, bắt đầu biểu diễn, dùng hơi thở mỏng manh nói chuyện với hắn: Thân thể phu quân tráng kiện, hình phạt nghiêm khắc như vậy khiến thϊếp thân không thể khôi phục sức lực nổi trong vòng một canh giờ. Quả thật vô cùng mệt mỏi, hết sức mệt mỏi. Ngày xưa chỉ nghĩ rằng phu quân khoác lác, làm sao có thể có chuyện một đêm bảy lần như thiên hạ nói, nhưng hôm nay mới được mở mang kiến thức. Kinh ngạc làm sao, một đêm bảy lần không phải đang nói đến phu quân của ta sao? Đối với việc trước khi phu quân nói có thể sinh nở kia, tối nay ta đã hoàn toàn tin tưởng. Quả nhiên đúng là có thể...
Giang Tầm yên lặng nghe ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931896/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.