Qua mấy ngày, mẫu hậu đột nhiên đến thăm hỏi. Trên đầu bà đội đấu lạp có phủ ba tầng sa thật dày, sau khi kiệu nhỏ với đỉnh màu nâu xanh đi vào Giang phủ rồi mới dám cởi mũ gặp người.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta vừa nhìn thấy mẫu hậu liền nhào tới, cọ mặt trong ngực bà nũng nịu: Nương, con rất nhớ người.
normal;background:white>
normal;background:white>Gọi mẫu hậu sẽ gây chuyện thị phi, ta cũng không phải là kẻ ngu cho nên chỉ có thể đổi giọng gọi là nương.
normal;background:white>
normal;background:white>Sắc mặt Giang Tầm không tốt lắm, rất bình tĩnh kéo ta lại, giọng nói lạnh như băng: Vô sự không đăng tam bảo điện, lại làm sao rồi?
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu ngượng ngùng cười một tiếng: Nương chỉ là ra ngoài giải sầu một chút thôi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Giang phủ không phải là nơi khuê nữ ta đang sống sao? Cho nên quay lại thăm một chút.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm cười lạnh: Ồ? Mẫu thân đại nhân là người như vậy sao? Ta nhớ được lúc trước nương lại chẳng quan tâm mấy với nhi tử, ngay cả sống chết cũng không để tâm, nào giống như là người lưu luyến con cái đâu?
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu bị đâm trúng tâm sự lại khô khốc cười một tiếng.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm lại không chịu bỏ qua như vậy, không buông tha nói: Huống chi, cỗ kiệu đưa nương đến Giang phủ ở trên đường nhưng lại chưa từng ngừng chân, trăm dặm khẩn cấp đi thẳng đến cửa Giang phủ, rõ ràng là đi tới chỗ này. Nếu không có chuyện muốn nhờ, vậy thì chỉ sợ là lánh nạn. Nương muốn tránh nạn gì chứ? Ngay cả phụ thân cũng không cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931892/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.