Ta nhớ rõ ràng là Giang Tầm đã từng nói, lúc quỳ thủy tới thì không thể làm những chuyện tân hôn kia.
Thực ra ta cũng không hiểu lắm vì sao lại thế nhưng với mấy chuyện như thế này, ta lại không thể không biết ngại ngùng mà hỏi, trong tiềm thức của mình, ta vẫn có thể hiểu được đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên, sắc mặt hắn liền tái đen đi, sau đó hắn nói với ta: Quên đi, đến cũng thật là đúng lúc.
Xem đi, ta đã đoán đúng rồi.
Tâm tình ta vô cùng tốt mà ngồi trên đùi Giang Tầm đong đưa, hai chân ta lại không hề chạm đất vì thế nếu chỉ nhìn thoáng qua thì vóc người ta dường như lại nhỏ hơn một phần nữa.
Ta cúi đầu xuống nhìn thì thấy đôi giày màu trắng của Giang Tầm dường như đã mòn đi ít nhiều, thoạt nhìn thật sự rất giống bộ dáng của mấy vị quan liêm khiết trong sạch, quả thật có chút không phù hợp với hình tượng của hắn. Ngay lúc đó ta liền hỏi hắn: Phu quân không muốn đổi một đôi giày mới sao?
Giang Tầm rụt về phía sau một chút, lấy trường bào che đi mũi giày, sau đó trả lời ta: Ngày nhỏ nghèo khó đã quen vì thế bây giờ dù thấy giày đã rách cũng không đành lòng bỏ đi. Dùng thêm được ngày nào hay ngày đó, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, không sao đâu.
Ồ. Ta lấy mấy củ lạc nằm trên bàn bỏ vào miệng mình. Không thể không nói, chân của Giang Tầm tuy không quá cứng rắn nhưng cảm giác ngồi lên thì lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931877/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.