Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà đêm đó ta rất sợ phải hồi phủ.
Vừa nghĩ tới cảnh Giang Tầm nhìn ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Người ngoài à? Rất tốt.” thì ta liền lạnh cả sống lưng.
Dựa như lời mẫu hậu nói thì Giang Tầm chính là kẻ ăn trong chén, nhìn trong nồi (1),muốn ngồi hưởng thụ tề nhân chi phúc (2).
(1)Ăn trong chén, nhìn trong nồi: Một người đàn ông đã có vợ (hoặc bạn gái) nhưng vẫn nhìn những người phụ nữ khác, đây là thành ngữ nói về lòng tham của con người dù đã có nhưng còn muốn nhiều hơn.
(2)Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang suиɠ sướиɠ có thê có thϊếp.
Ta thấy không có gì lạ.
Lâu Lâu là một người vô cùng tuân thủ cam kết, đưa ta hồi phủ đúng như lời đã nói với Giang Tầm khiến ta rất cảm kích.
Ta nắm tay Bạch Kha, bên trái là Lâu Lâu, hắn phe phẩy cây quạt, nói với ta: “Người vừa nãy là Hộ Bộ Thượng thư Giang đại nhân?”
Thực ra trời rất lạnh, không cần phải dùng quạt. Thực ra hắn không phải muốn mát mẻ mà học đòi văn vẻ, chính là bảnh chọe.
Ta xuất thần một lúc lâu mới phản ứng lại lời của hắn, đáp: Chắc vậy á?”
Ta không ngu ngốc, từ trong lời nói của hắn, ta phát hiện vài điểm đáng ngờ. Thứ nhất, người dân bình thường đều không nhìn thấy dung mạo Giang Tầm, làm thế nào mà hắn biết đó là Giang Tầm? Thứ hai, lúc hắn nói lời này, chân mày không nhăn chút nào, giọng nói không cung kính hay kính nể, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.