Ta hắng giọng một cái, thu cái tay không cẩn thận đặt lên đùi Giang Tầm về.
normal>
normal>Khi đó ta là một phụ nhân đau khổ không nơi nương tựa, nhưng hiện tại ta đã phát tài đi đến đỉnh cao của đời người rồi, không thể tiếp tục làm dáng vẻ tiểu nữ nhi nữa.
normal>
normal>Ý tứ đùa cợt trong ánh mắt Giang Tầm càng nhiều hơn. Hắn chậc một tiếng, nâng cằm ta lên nói: Làm sao? Phu nhân thật là tiểu nhân đắc chí, chưa gì đã lập tức thay đổi sắc mặt? Vừa rồi không phải ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin ta sao?
normal>
normal>Ta nhíu mày, dời tay của hắn đi rồi nghiêm mặt nói: Phu quân nói như vậy cũng không đúng, ta là loại người như thế sao? Chỉ là trong nháy mắt vừa rồi cảm thấy, dù là gà con nuôi không lớn thì ta cũng không thể vứt bỏ nó được, vẫn nên kiên trì một lúc.
normal>
normal>Ồ? Hiếm thấy phu nhân lương thiện thanh khiết, trong lòng vi phu rất an ủi.
normal>
normal>Câu khích lệ này, ta nghe rất dễ chịu.
normal>
normal>Bạch Kha nói lại cho ta biết, thoại bản được chọn trong vòng sơ tuyển phải tiến hành bỏ phiếu, bọn họ sẽ dán thoại bản trên bảng danh sách trước cửa tiệm, do dân chúng bỏ phiếu, ai thích thì lấy bút thấm chu sa rồi chấm một cái trên thoại bản, mười ngày sau, dựa vào điểm số chọn ra mười người đứng đầu bảng tiến vào trận chung kết. Ba hạng đầu chiến thắng trận chung kết, mỗi người được hai trăm lượng bạc, còn có thể viết bản thảo cho cửa hàng sách độc nhất vô nhị ở Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.