Bên này ta yêu thương nhung nhớ, hạ quyết tâm liều chết mà hắn lại không ngủ với ta, còn hứa hẹn không gϊếŧ ta, ta cảm động đến rơi nước mắt, không khỏi cảm khái: Nữ nhân thật là sinh vật dễ bị cảm động.
Loại tâm tình này cũng không kéo dài được bao lâu, ta nhanh chóng phản ứng lại: Đợi chút, không phải chỉ là hắn không gϊếŧ ta thôi sao? Ta đã tạo nghiệt gì mà còn phải cảm kích một người có ý đồ gϊếŧ ta?!
Hơn nữa ai biết được có phải là hắn có âm mưu gì không, nhỡ đâu Giang Tầm có đam mê đặc thù, không thích chiến sĩ anh dũng chịu chết mà lại yêu thích nuôi cho mập, khiến thú săn thả lỏng cảnh giác lại rắc một tiếng làm thịt thì làm sao giờ?
May mà ta thông minh đã sớm nhìn thấu âm mưu của hắn. Ta thở dài một hơi, trong lúc mơ hồ cảm thấy bằng tài trí thông minh của mình mà đã tự nhặt được một mạng về.
Ta không ngủ được, xoay người bước xuống giường, kéo lê đôi giày thêu hoa phù dung đi về hướng bức bình phong bên cạnh bàn gỗ.
Đi vòng qua sau tấm bình phong, đập vào mắt là chồng sách chất cao như núi, không có bụi bặm tích trữ lâu ngày, góc trang giấy có dấu vết rất cũ kỹ, thường xuyên bị lật đi lật lại.
Trong phòng ngủ còn phải đọc sách sao? Gian thần mà cũng học thức uyên bác vậy à? Đây là chuyện ta không cách nào hiểu nổi, dựa trên suy nghĩ của ta, gian thần là phải nên tiêu xài xa hoa lãng phí, mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-cau-huyet-cua-ta-va-phu-quan/931863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.