Edit: Dạ Thảo Thảo
Beta: Gió
Qua nửa tuần, tiểu đệ vừa mới hồi phục đã lại biến thành bộ dạng chó chán mèo chê, suốt ngày cùng với một nhóm đại hài tử khác chạy lung tung trong thôn. Ngày nào cũng vậy, chưa đến giờ ăn cơm là chưa thèm về. Có nhiều lần, trời tối đen rồi mà hắn vẫn còn chưa mò về, khiến Tôn mẫu phải mang chổi lông gà ra chào hỏi. Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng mấy, quay đi quay lại, hắn lại tiếp tục quậy phá.
Mùa hè qua đi, việc đồng áng dần dần bận rộn, Tôn mẫu không có nhiều thời gian để quản hắn nữa nhưng cứ mặc kệ hắn như vậy thì cũng không an tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, bà quyết định tới tìm nữ nhi xem nàng có thể để tiểu nhi tử ở chỗ nàng vài ngày hay không.
Vốn không muốn đưa hắn tới vì làm phiền tới Phùng mẫu cũng không tốt. Nhưng bà thực sự không còn nơi nào để gửi. Đại nhi tử còn phải trông coi cửa hàng, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn được, ngộ nhỡ đi lạc trên thị trấn thì chẳng phải chuyện đùa. Bà đành phải mặt dày tới đó hỏi xem sao.
Nghe nương nói muốn đưa đệ đệ tới, Tôn Huệ lập tức cười gật đầu: “Ngày mai, con sẽ dẫn đệ ấy qua đây, đúng lúc trong nhà không có việc gì làm, đệ ấy qua đây có thể chơi với con.” Vừa hay Phùng Hiên cũng ở nhà, có thể nhờ chàng ấy dạy đệ đệ học chữ. Đọc sách sớm một chút sẽ học được nhiều thứ hơn. Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199362/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.