Thực tế rất đáng buồn, bởi vì Tôn gia là người bên ngoài, cho nên chỉ sợ Vô Lại sở tác sở vi không tuân theo luật pháp một cách nghiêm trọng thì cũng không có bất kỳ ai giúp đỡ Tôn Huệ, dù là ở nơi đâu, mọi người cùng có xu hướng bài ngoại. Đừng nhìn những người khác bình thường thống hận Vô Lại, hiện tại nếu như biết được tin tức, nơi này của Tôn Huệ có khi còn bị người ta hủy đi, vừa phải bồi tiền thuốc thang, vừa phải bồi thường những thứ khác. Đây chính là điều Tôn Huệ lo lắng nhất, cũng không có mấy ai đi nói chuyện giúp nàng, người có thể đứng ra bênh vực lại càng ít.
Bất kể Tôn Huệ lo lắng cỡ nào, khi mặt trời dần dần lên cao, bốn phía cũng sáng tỏ, nghe tiếng lala, tiếng trâu kêu, Tôn Huệ đứng dậy, những chuyện này để đó tính sau, vẫn nên cho gia súc ăn trước đã. Còn có Sói, ngày hôm qua may nhờ có nó, nếu không chẳng biết còn xảy ra chuyện gì! Phải cho nó ăn ngon một chút, khao thưởng một phen mới là đạo lý.
Lại thêm lửa vào lò, mùi cháo thơm trong nồi tỏa ra bốn phía, một đêm không ngủ lại ngửi thấy mùi này, Tôn Huệ cảm thấy đói cồn cào, hận không thể lập tức múc một bát uống hết. Thế nhưng nàng vẫn nhịn xuống, cháo cần phải ninh nhừ, như vậy ăn mới ngon. Đúng lúc này, những âm thanh ồn ào từ xa đến gần, xen lẫn tiếng khóc mắng. Động tác của Tôn Huệ lập tức cứng đờ, biết việc lớn không tốt, quả nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199315/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.