Tôn Duẫn đứng trơ ra đó, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ im lặng. Trong lòng hắn đã quyết định phải đi, cơ hội lần này khó có được, thật vất vả mới xin được Ngô nhị ca, cũng cố gắng lâu như vậy, nói buông tha là hoàn toàn không có khả năng. Mà Tôn Duẫn cũng không muốn tranh chấp với mẹ, không muốn làm mẹ đau lòng, mẹ vì mình và tỷ tỷ, đã đủ vất vả rồi, nếu như hắn còn cãi mẹ, thật sự là quá không ra gì.
Nhìn nhi tử cúi đầu không mở miệng, hiểu rõ tính tình của hắn, Tôn mẫu biết hắn vẫn định đi, trái tim đau nhói lên, mắt rơm rớm nước, che miệng nói: "Tên tiểu tử chết tiệt này, làm sao lại không nghe lời như vậy chứ? Mẹ còn có thể lừa ngươi sao, đi đường đó sao có thể bình an được đây! An an ổn ổn ở nhà không tốt, tiền này chúng ta không lấy không được sao?"
Tôn Huệ thấy mẹ khóc, vội vã đi qua trấn an: "Mẹ, cười một cái, đừng khóc. Đệ đệ có chỗ nào không đúng, hai chúng ta từ từ nói, luôn có biện pháp chỉ cho hắn biết điều gì là quan trọng nhất." Quay đầu nhìn đệ đệ xua tay: "Tỷ đã nấu cơm xong xuôi rồi, đệ xuống bưng lên đi, đã không còn sớm, chúng ta ăn xong lại nói chuyện tiếp."
Tôn Duẫn gật đầu, xoay người xuống bếp bưng thức ăn, Tôn Huệ kéo tay mẹ nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn trưa xong chúng ta lại tỉ mỉ khuyên Đại đệ, sẽ luôncó biện pháp." Tôn mẫu lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199312/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.