Hôm nay Tôn Duẫn cũng trở về đúng vào giờ cơm, dừng xe lừa lại, tháo củi và dao xuống, rửa tay, vừa vẩy nước cho khô vừa đi về phía nhà chính, tiến vào bên trong thấy Tôn mẫu đang ngồi trên ghế vá quần áo bèn nói: "Mẹ đến rồi, mẹ đến lúc nào thế, sớm biết vậy con đã trở về sớm hơn chút." Hắn bấm đốt ngón tay tính toán, e rằng đã gần nửa tháng nay không gặp mẹ rồi, chẳng trách hắn thấy hơi nhớ.
Khâu xong đường chỉ cuối cùng, Tôn mẫu thu kim chỉ lại, nhìn nhi tử nói: "Ta đến rất nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng không gặp tiểu tử con, đều chỉ nói với tỷ tỷ mấy câu rồi đi." Trợn mắt nhìn nhi tử một cái, bắt hắn khai báo: "Nhanh nói một chút cho ta nghe, gần đây con bận bịu cái gì? Hừ, ngày hôm nay nếu ta khôgn đến vào lúc này, sao có thể gặp được con chứ?" Ngẫm lại liền có chút tức giận, Duẫn tiểu tử này đang làm gì, tại sao không thể nói với người nhà một tiếng?
"A? Cái này... , ha ha." Tôn Duẫn thấy mẹ đã phát hiện, gãi đầu cười giả ngu.
Thế nhưng tuy bị phát hiện, hắn cũng không định khai ra, cố gắng nói bừa qua ải, chỉ nghe hắn nói: "Cũng không làm gì cả, chỉ chơi đùa chút thôi, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không có gây sự!"
Tiểu tử này chơi trò mập mờ, Tôn mẫu chỉ liếc mắt là rõ, thấy hắn còn không chịu nói thật, sầm mặt lại, vỗ bàn nói: "Ta hỏi con mà, còn không mau nói, giấu giếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-than-vung-song-nuoc/2199311/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.