Muốn xây dựng quán thì cần rất nhiều gỗ, từ hôm bữa đến giờ cha và A Thành ca đều bận rộn ở trên núi để chặt những cây gỗ to. Chặt cây là một việc vô cùng tốn sức, cả ngày trời làm việc vất vả mà chỉ chặt được có gần mười cây, tay hai người đều phồng rộp lên hết nhìn xót vô cùng. Tối tối dùng khăn nóng chườm tay cho cha, nương lại thở dài, đến hôm nay nhịn không được nữa bà nói:
"Hay mình thuê thêm người chặt đi cha bọn trẻ, chứ thấy hai cha con vất vả quá tôi chịu không được."
Cha nghe nương nói xong thì trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Tôi thấy vậy cũng được. Để mai tôi đi gặp mấy đàn ông trong thôn nói chuyện."
"Ừ, chẳng biết có làm ra gì không mà thấy cực quá!" Nương than thở.
"Kìa bà, đã đồng ý với các con thì cũng phải giúp chúng tới cùng chứ. Dù thành hay bại thì đều là một bài học cho bọn trẻ. Hơn nữa A Thành cũng không còn nhỏ nữa, qua năm là bắt đầu tìm mối cho nó rồi, bà không cho nó cơ hội gây dựng sự nghiệp thì làm sao nuôi vợ nuôi con chứ?"
"Thì tôi cũng biết là vậy, nhưng... haiz, cái tật tôi nó thể ông đừng có để ý."
Nương nói xong, đứng dậy bưng chậu nước ấm đi ra ngoài, còn cha thì nằm ra giường, nhắm mắt nghỉ ngơi sau một ngày dài lao động vất vả.
Ngày hôm sau cha đi gặp vài người thân quen trong thôn nói chuyện, chưa đầy một canh giờ đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-di/2114347/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.