Ngày hôm sau mới sáng sớm trời đã mưa ầm ầm, đây có lẽ là trận mưa lớn đầu tiên Diệu Nhi được chứng kiến. Cha thì cứ đi ra đi vào lo lắng mấy cây lúa ngoài đồng bị đổ, vì đang mùa lúa chín, hoa màu sắp thu hoạch mà mưa thì người dân ai ai cũng sợ mất mùa. Nương cũng lo nhưng không có đi tới đi lui giống cha mà miệt mài ngồi may vá quần áo bị rách của cả nhà, vừa may vừa thở dài.
Diệu Nhi không chép sách như thường lệ mà ngồi chỉ cho A Thành ca và tiểu Sơn học bài. Một canh giờ sau mưa cũng bớt bớt, cha lấy cái nón lá tự chế Diệu Nhi nghĩ ra, đội lên đầu rồi vội vàng mặc áo tơi đi ra ngoài.
"Ta đi xem ruộng."
Cha nói với nương một câu, rồi bước chân nhanh đi. Nương cũng bỏ đồ may trong tay xuống, thay giày cỏ rồi bảo với mấy người Diệu Nhi:
"Nương ra vườn coi chút. Sợ vườn rau với vườn thuốc những cây cao nó đổ."
"Dạ."
Cũng may vườn thuốc của Diệu Nhi chăm sóc kỹ, những cây nào cao thì cô đều bảo A Thành ca hoặc cha đóng cọc cột chúng dựa vào nên không bị hư hại gì cả, chỉ có đám rau non mới lên là bị mưa nặng hạt đánh tơi tả.
Gần chiều mưa mới tạnh, Diệu Nhi cầm rổ ra vườn nhổ những cây rau bị gãy đổ, coi cái nào còn ăn được thì mang về để tối nấu, còn không thì cũng gom hết lại nuôi gà nuôi lợn.
Cha ngồi sửa mấy cán cuốc nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-binh-di/2114345/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.