Chúng tôi thức dậy lúc tám giờ sáng hôm sau, mặc quần áo, đi xuống thang máy, ra quán cà phê gần đó ăn sáng. Không, khách sạn Cá Heo không có quán cà phê.
"Như anh nói hôm qua, chúng ta sẽ chia nhau ra," tôi nói, đưa cho cô bản chụp bức ảnh con cừu. "Anh sẽ tận dụng núi non ở hậu cảnh để tìm ra chỗ đó. Em sẽ nghiên cứu các nơi người ta nuôi cừu. Em biết phải làm gì rồi đấy. Bất kỳ manh mối nào, bất kỳ thứ gì, dù nhỏ nhặt đến đâu, đều tốt. Bất kỳ thứ gì cũng tốt hơn lùng sục một cách mù quáng khắp cả hòn đảo Hokkaido này."
"Em lo được. Để việc đó cho em."
"Được, mình gặp lại nhau tại khách sạn tối nay nhé."
"Anh đừng lo lắng quá," cô nói, đeo kính râm lên. "Rồi anh sẽ thấy việc này dễ như ăn bánh thôi mà."
Tất nhiên, nó không hề dễ như ăn bánh. Mọi việc không bao giờ xảy ra theo cách đó. Tôi đến Cục Du lịch Địa phương, vòng qua các trung tâm thông tin du lịch và đại lý du lịch khác nhau, hỏi han Hiệp hội Leo núi. Nói chung, tôi đã kiểm tra tất cả mọi chỗ liên quan đến du lịch và núi non. Không ai nhớ đã từng trông thấy dãy núi như trong bức ảnh.
"Dãy núi đó trông quá đỗi bình thường," họ đều nói vậy. "Ngoài ra, bức ảnh chỉ cho thấy một phần nhỏ thôi."
Cả ngày hỏi han, thế mà thông tin đó lại là thứ gần với tiến triển nhất mà tôi có được. Nghĩa là, tôi nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-san-cuu-hoang/2554284/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.