Trong cả chuyến bay, cô ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên dưới. Tôi ngồi cạnh cô đọc cuốn Những Cuộc Phiêu Lưu Của Sherlock Holmes. Không hề có lấy một gợn mây trong suốt quãng thời gian, máy bay bay trên bóng của nó trên mặt đất. Hay nói chính xác hơn, vì chúng tôi ở bên trong máy bay, bóng chúng tôi cũng hiện ra bên trong bóng máy bay đang lướt qua núi non và cánh đồng kia. Thế có nghĩa là chúng tôi cũng được in vào đất.
"Em thật sự thích cái ông đó," cô nói sau khi uống nước cam.
"Cái ông nào?"
"Người lái xe."
"Hừm," tôi nói, "anh cũng thích ông ấy."
"Và thật là một cái tên hay, "Cá Trích"."
"Chắc chắn rồi. Tên hay. Có lẽ con mèo ở với bác ta sướng hơn là ở với anh."
"Đừng có "con mèo", mà là "Cá Trích"."
"Đúng vậy. "Cá Trích"."
"Tại sao anh không đặt tên cho con mèo suốt bấy lâu nay?"
"Quả vậy, tại sao nhỉ?" tôi bối rối. Rồi tôi châm thuốc bằng chiếc bật lửa khắc hình con cừu. "Chắc tại anh không thích tên. Về cơ bản, anh không thấy có gì là sai khi gọi anh là "anh" hay em là "em" hay chúng ta là "chúng ta" hay họ là "họ"."
"Hừm," cô nói. "Dù vậy, em thật sự thích từ "chúng ta". Nó có một vẻ gì đó của Kỷ Băng hà."
"Kỷ Băng hà ư?"
"Như "Chúng ta đi về phía Nam" hay "Chúng ta đi săn voi ma mút" hay..."
Khi chúng tôi bước ra ngoài sân bay Chitose, trời lạnh hơn chúng tôi tưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-san-cuu-hoang/2554282/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.