Buông Ngữ Kỳ ra! - Khúc Thừa Mặc sát khí đằng đằng
- Không buông! Của nhà ngươi chắc? Tỷ tỷ là của ta! - Hướng Dực ôm chăt cô trong lòng giữ khư khư
- Không phải của ta thì càng không phải của ngươi! Mau buông ra! - Khúc Thừa Mặc muốn đánh người
- Không buông!
Ngữ Kỳ khóe môi giật giật, cảm giác đứng giữa một tên thần kinh mặt vô tội và một tên thần kinh mặt lạnh... Lần đầu tiên cô cảm thụ sâu sắc cái cảm giác muốn vứt hai tên này đi
- Ngươi tới đây làm gì? - Ngữ Kỳ ngước đầu hỏi
Hướng Dực ánh mắt cười rạng rỡ mùa hè
- Ta nhớ tỷ tỷ, tỷ tỷ không bị tên xấu hoắc đó làm gì chứ?
- Ngươi nói Khúc Thừa Ân? - Ngữ Kỳ nhìn hắn
Hướng Dực gật gật đầu rồi cọ đầu vào đầu cô
- tỷ tỷ, ta nhớ người lắm. Người nhớ ta không?
Vừa nói dứt lời bỗng Hướng Dực bế cô nhảy ra xa, Khúc Thừa Mặc cười nhạt một tiếng người vẫn không động thủ nhưng ám vệ của hắn đã đằng đằng sát khí. Ám vệ gần như là người chủ tử không nói cũng tự hiểu... Ngữ Kỳ trầm trồ khen trong lòng
- Thả Ngữ Kỳ ra. Thái tử ta không thích đả thương người khác. - Khúc Thừa Mặc không lạnh không nhạt mở lời
[ Ký chủ, người lên kêu Hướng Dực thả người ra. Những người xung quanh nhìn thấy thì cái mạng nhỏ của người cũng xong]
[ Hả? Vậy à?] Ngữ Kỳ ngây thơ bị hệ thống dắt mũi
- Hướng Dực, ngươi thả ta ra đi. Nếu hoàng thượng thấy thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491486/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.