Thụy Khanh ngồi đó cắm cúi vào chén cơm, không hề nhìn lên nên không biết Minh Hoàng đang kín đáo quan sát cô. Anh thấy cô chỉ ăn cơm trắng một cách rời rạc. Anh dám cá cô chẳng biết mình đang nhai gì. Tự nhiên anh thấy tội, thế là vươn tay giả vờ gắp thức ăn cho ông bà Hưng, Trúc Khanh và tiện tay bỏ thịt vào chén cô, báo hại Thụy Khanh giật mình run tay, rớt ngay chén cơm xuống bàn.
"Sao lại bất cẩn như vậy? Cầm chén cơm cũng không xong. Có khách cũng không chỉnh chu được một chút. Chẳng ra làm sao." Bà Hưng bực mình mắng Thụy Khanh.
Giọng Thụy Khanh ẩn nhẫn xin lỗi mọi người. Trong khi ấy Trúc Khanh thấy Minh Hoàng gắp thức ăn cho Thụy Khanh, mặt cô lập tức không vui. Nhưng Minh Hoàng không để ý, anh chỉ đang nhìn Thụy Khanh nhặt từng hột cơm đổ trên bàn vào chén cô. Nhặt xong Thụy Khanh đứng dậy nhỏ nhẹ:
"Dạ lúc sáng ăn hơi trễ, nên giờ con ăn không nổi. Con xin phép lên phòng."
Cô quay sang anh lịch sự, xa cách: "Anh Hoàng ở chơi nhé."
Thụy Khanh ôm chén xuống bếp giao cho chị Tâm. Lên đến phòng rồi cô mới hết run. Tự nhiên anh ta gắp cho cô khiến cô sợ hãi. Cô vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của Trúc Khanh. Cô sợ con bé nghi kỵ. Nếu con bé không vui, ba mẹ sẽ hành tội cô. Thế nên nhận thức ăn anh ta gắp, tay cô mới run lợi hại như vậy.
Ngồi yên vị trên ghế bàn học trong phong rồi mà lòng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691889/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.