Bước vào phòng khách, Minh Hoàng thấy Trúc Khanh đang dựa vào lòng bà Hưng nước mắt ngắn dài. Bà vừa dỗ cô vừa sốt ruột, sợ cô khóc nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Ông Hưng thì bình tĩnh hơn một chút. Dù lo cho con gái, nhưng vẫn giữ được lịch sự bản chất của người làm kinh doanh lâu đời. Ông mời anh ngồi xuống, thái độ hòa nhã, không giận hờn cũng không trách móc.
Cách hành xử của ông khiến Minh Hoàng thấy dễ chịu. Còn may ông không vì con gái mà ghét bỏ anh. Bà Hưng cũng chỉ lo an ủi Trúc Khanh, không hề có biểu hiện kém vui nào với anh. Minh Hoàng thầm cảm ơn sự hòa ái của ông bà. Lối cư xử văn minh của hai người khiến anh cảm mến. Cứ tưởng ông bà sẽ vì con gái và tỏ thái độ với anh, nhưng hai người chỉ nhìn anh khó xử khi Trúc Khanh như muốn đuổi anh về ngay lập tức. Ông bà lên tiếng xin lỗi vì sự hung hăng của cô.
"Em nó hờn nên có hơi hỗn. Con đừng giận em nhé Hoàng. Để cô an ủi nó." Bà Hưng nhìn anh phân trần.
"Dạ không có gì đâu cô. Cũng là lỗi của con. Anh xin lỗi Trúc Khanh!"
Trúc Khanh nghe anh nói lập tức ngoảnh mặt đi như không muốn nhìn thấy anh. Ông Hưng áy náy:
"Con cũng mệt rồi. Em nó hờn mai sẽ hết. Con đừng bận tâm, về nghỉ ngơi đi con."
Minh Hoàng đành đứng dậy chào mọi người. Trúc Khanh không muốn nhìn đến anh. Ông Hưng đứng lên tiễn anh ra tận cổng.
"Chú hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691875/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.