Gần đây sức khỏe của Trúc Khanh thường bất ổn, ông Hưng gọi Minh Hoàng sang chơi với cô thường hơn. Mỗi lần sang nhà, anh đều có suy nghĩ cả mình và ông bà Hưng đã sai khi tiếp tục gieo hy vọng vào lòng Trúc Khanh. Rõ ràng cô không thể xem anh như anh trai, dù anh đã trực tiếp nói rõ với Trúc Khanh nhiều lần, nhưng cô vẫn bướng bỉnh.
Trúc Khanh không chịu nghe lời khuyên của anh dừng lại tâm tư, cứ thích làm theo ý mình. Càng tiếp xúc nhiều với Trúc Khanh, anh càng nhận ra cô bé này trước giờ được chiều chuộng, nên không muốn bị người ta trái ý. Lúc đầu chưa hiểu, anh cứ nhìn vẻ bề ngoài, rồi thấy thương cảm vì tưởng cô hiền lành, yếu đuối, bệnh hoạn. Về sau thân hơn mới biết là cô hoàn toàn khác xa vẻ bề ngoài.
Đôi lần nhìn Trúc Khanh, anh lại nhớ đến Thụy Khanh. Cô nhóc kia bề ngoài giả vờ gai góc, nhưng tâm hồn mong manh và tự trọng quá mức. Ngoài miệng thì hung hăng nhưng kỳ thực rất lương thiện, biết nghĩ cho người khác. Kiểu người như vậy rất dễ bị tổn thương. Đôi lúc khiến người ta không biết phải làm sao để bớt đau lòng thay cô.
Còn nhớ tháng trước anh mang xe đạp đã sửa tới cho Thụy Khanh, thì nghe một loạt những lời cám ơn, khiến anh cảm giác cô đã nợ anh một ân tình thật lớn. Có lẽ trước giờ chưa được ai giúp đỡ, nên giờ nhận sự giúp đỡ nhỏ nhoi từ anh, cô rất cảm kích và xem như anh như ân nhân vĩ đại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691838/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.