Kiều Uyển Nhi thấy hắn ngồi khúm núm không thoải mái, còn chẳng dám chiếm chỗ dù phòng này là phòng của cả hai, dáng ngồi cực kỳ khiêm tốn khiến cho cô có cảm giác bản thân là kẻ xấu, đang cố gắng bắt nạt người yếu đuối.
Ừ, đúng là cô đang bắt nạt hắn nha, ai bảo dám trêu cô làm gì?
Cô vỗ vỗ lên chỗ nệm bên cạnh, lười biếng mà nói:
“ Đến đây”.
Lục Nghiên Dương nghe thấy hiệu lệnh, chậm rãi ngồi vào vị trí đã được định sẵn.
Kiều Uyển Nhi vào giây phút đó có cảm giác bản thân giống như một vị vua đang sủng hạnh phi tần mới tiếng cung vậy.
Quyền lực và uy phong biết bao nhiêu.
Hắn nằm xuống, đắp chăn. Cô xoay sang nhìn cái người to như con gấu nhưng lại chẳng dám thở mạnh kia, cất tiếng hỏi:
“ Thời gian qua giả bệnh vui không?”.
“ ……..
…… anh … thực sự bị thương”.
Người đàn ông nhỏ giọng thều thào, đáp lại hắn chính là cái nhìn khinh bỉ của cô gái nằm bên cạnh.
Kiều Uyển Nhi cũng không có tức giận đá người nào đó xuống giường, chỉ hỏi thêm:
“ Vậy thì, tại sao khỏi rồi mà vẫn nói là bị đau”.
“……..”.
Biết rằng bản thân không thể nói lại, hắn đồng ý chịu thua khẽ lên tiếng:
“ Anh … sai rồi”.
“ Không phải anh sai thì còn ai vào đây?”.
“………..” - Lục Nghiên Dương sợ toát cả mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng.
“ Anh … chẳng qua … chỉ muốn được em chăm sóc”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn chăm chăm, gát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436045/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.