Đối với cách lý luận của hắn, Kiều Uyển Nhi cũng không chịu thua mà lên tiếng:
“ Vậy thì nói thế nào? Trưởng thành cả rồi, ngay cả đứa con nít còn biết rằng làm ngừoi thì phải thành thật. Lớn to xác mà đời sống ngày càng thụt lùi thì càng nên bỏ đi”.
“ ………”.
Linh tính mách bảo, cảm thấy dù có nói thắng đi chăng nữa thì cũng trở thành người chịu thiệt thòi, Lục tổng chỉ còn cách hạ mình, trưng ra gương mặt đáng thương nhất có thể, mong rằng vợ mình có một chút lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho lần này:
“ Nhưng mà … nếu người đó thực sự biết lỗi và muốn sửa đổi thì cũng nên cho họ một cơ hội”.
Kiều Uyển Nhi rướm người lấy cái điều khiển rồi tắt tivi, cô chẳng có gì là quan tâm đến người đang đứng trên bậc thang, ôm cái hộp kem đã hết đi vào bếp thờ ơ đáp lại:
“ Biết lỗi thì nên làm theo yêu cầu của người bị lừa dối, xem họ muốn gì và cố gắng đáp ứng thì mới gọi là thành tâm muốn sửa đổi”.
Chẳng lẽ cô muốn trả ‘hàng’?
Phải làm như vậy thì mới chấp nhận tâm ý cảu hắn?
Kiều Uyển Nhi bề ngoài lạnh tanh, nhưng khi đi vào bếp liền không nhịn được mà cong môi cười.
Đừng có nghĩ rằng chỉ có mỗi mình hắn là biết lừa gạt, cô cũng có thể làm nha.
Phải trả đũa vì dám trêu cô.
Và …
Việc này đúng là có chút thú vị, phải làm cho hắn nơm nớp lo sợ, vậy thì sau này sẽ chú ý hơn.
Đừng có mà giở trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436044/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.