Kiều Uyển Nhi nhíu mày, nhanh chóng giải thích trước khi gây ra hiểu lầm khiến cho bản thân rơi vào hố lửa
" Tôi không phải thiếu phu nhân"
Cậu đảo mắt nhìn ông chủ của mình đang ngồi trong xe, nghĩ ngợi vài giây rồi cúi đầu nhìn cô
" Nơi này rất nhanh sẽ bị tịch thu, cô ở nơi này không an toàn"
" Việc này không cần lo, tôi sẽ tự thu xếp"
Cậu điềm đạm cười - " Thật ra thiếu gia của chúng tôi vẫn còn điều cần thương lượng với cô "
" Nói ở đây là được"
"......." - Cậu không trả lời, chỉ tặng cho cô nụ cười chuyên nghiệp, sau đó mở cửa xe sau
Kiều Uyển Nhi thở dài lẩm nhẩm
" Chủ tớ kiệm lời như nhau"
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rồi chạy đi, bên trong yên lặng đến đáng sợ
Nếu là lúc bình thường, cô sẽ cực kỳ bất an. Nhưng bây giờ dù trời có sập cũng chẳng khiến cô lo lắng. Kiều Uyển Nhi chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô thở dài, chỉ biết rằng bản thân rất mệt
" Có thể nói được chưa?"
"........"
Cô khoanh tay trước ngực, chẳng thèm quan tâm nữa. Tựa người vào ghế rồi dần dần nhắm mắt, thiếp đi lúc nào không hay
Người đàn ông chăm chăm nhìn về phía trước, chẳng biết từ lúc nào đã dán chặt ánh mắt lên người cô
Chiếc xe dừng lại thì cô cũng tỉnh giấc, trong lòng mang đầy tâm sự nên dù có ngủ cũng không thể ngon giấc. Kiều Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa, chiếc xe lúc này đang ở trong sân của một căn biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435902/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.