Kiều Uyển Nhi chậm rãi nhìn người đàn ông vài giây rồi thở dài. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, giải quyết nhanh gọn cho xong, vì sau này việc mà bản thân phải đối mặt chắc chắn sẽ còn nhiều hơn
Nhìn căn nhà có chút u ám, cô rẽ hướng không bước vào, giọng điệu vô cùng hời hợt
" Đến vườn hoa nói chuyện sẽ tốt hơn"
Lục Nghiên Dương vừa từ Mỹ trở về liền đến đây xem thử, hắn nhìn thấy một đám nữ nhân có chút ồn ào từ nơi này bước ra. Đợi bọn họ rời đi liền bước xuống xe. Định bước vào liền thấy cửa sắp đóng, hắn giơ tay chặn lại. Không ngờ sẽ nhìn thấy cô
Bộ dạng mệt mỏi cùng giọng nói thờ ơ khác hẳn vài hôm trước khi họ gặp nhau. Hắn đi phía sau cô, chẳng nói gì, suy nghĩ của người đàn ông này khiến cho Kiều Uyển Nhi khó lòng nắm bắt
Ngôi biệt thự này giờ đây chỉ còn hoa viên là vẫn tràn đầy sức sống. Cô cùng với hắn ngồi ở mái hiên, thời gian như quay lại ngày hôm trước hắn đến
Lúc đó, cha mẹ vẫn còn sống
Kiều Uyển Nhi nhắm mắt thở dài, không muốn suy nghĩ đến những ký ức trong quá khứ, tránh cho cảm xúc cô khó khăn lắm mới nén xuống được vỡ oà trước mặt người đàn ông lạnh lùng này
Cô muốn đợi hắn nói trước, nhưng Lục Nghiên Dương vẫn cứ ngồi đó. Ánh mắt dán chặt lên người cô. Nhưng khác với vẻ miệt thị của đám người Hướng Du lúc nãy. Dù vậy, vẫn khiến cho cô khó chịu, đành lên tiếng hỏi trước
"Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435901/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.