Kiểu Uyển Nhi cứ nằm yên ở đó, nước mắt cứ rơi, lồng ngực quặn đau nhưng cô không kêu than dù là một tiếng
Không phải vì cô không muốn thét lên, mà chính bởi vì cách nuôi dạy của cha mẹ khiến cho cô phải lén khóc mỗi lần cảm thấy bất lực
Đúng, nó đã trở thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức của cô gái nhỏ tội nghiệp hơn 24 năm
Thời gian trôi đi, cô cứ thế ngủ thiếp lúc nào không hay. Khi mở mắt thì màn đêm đã bao trùm cả căn biệt thự vẫn sáng đèn quanh năm, xa hoa, lộng lẫy
Thứ màu đen u ám làm cho Kiều Uyển Nhi phải rùng mình
Cô loạng choạng ngồi dậy, ngay cả sức lực để mở miệng cũng không có. Cả ngày nay chưa có gì vào bụng, cơ thể trở nên thế này là đương nhiên. Nhưng cô không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cha mẹ mà thôi
Nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng ai, cô cũng tự hiểu rồi
Quá nhiều chuyện kéo đến, nếu là bọn họ thì cô cũng sẽ bỏ đi mà thôi
Kiều Uyển Nhi cố gắng lấy lại tinh thần, mọi chuyện trở nên tồi tệ nhưng hậu sự vẫn phải lo. Mọi vấn đề đều có cách giải quyết, phải xử lý từng việc
***
Ở một tầng cao của khách sạn sang trọng tại Mỹ
Lục Nghiên Dương đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Gương mặt đẹp như tạc tượng vẫn cứ lạnh lẽo, khí chất bá đạo và ngông cuồng từ trên người hắn toát ra khiến người khác vừa sợ vừa muốn đến gần. Cứ như con thiêu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435898/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.