Trong số những người có mặt tại đây, ngoài phóng viên, nhà báo và cảnh sát, còn có vài người hiếu kỳ đi đến. Nghe thấy câu hỏi này, có người không nhịn được mà đáp lại 
" Cha mẹ cô mất cô có cảm xúc gì, bằng cấp của cô thực sự lấy được nhờ thực lực hay là dùng tiền mua vậy hả? Hỏi câu ngu xuẩn thế này thật là hết nói" 
Kiều Uyển Nhi ngồi trong xe, không quan tâm đến những gì bên ngoài. Cô gọi điện cho người hầu ra mở cửa, phải chật vật một lúc thì chiếc xe mới có thể tiến vào bên trong 
Căn phòng khách tráng lệ như mọi ngày, nay lại có chút gì đó lạnh lẽo đến đáng sợ 
Một viên cảnh sát tiến đến, nhỏ giọng 
" Cô Kiều, mong cô xác thực xem đây có phải là... " - Anh ta không nói thẳng, có lẽ vì cảm thông với cô, chỉ đành lên tiếng 
" Làm đúng quy trình, chúng tôi cũng dễ dàng ăn nói hơn" 
Kiều Uyển Nhi nhìn hai tấm vải trắng che lên cơ thể đang đặt bên dưới sàn, chậm rãi đi đến. Từng bước chân cô nặng như chì, đến khi ngồi bên cạnh, cô cũng không dám giở khăn ra xem 
Anh cảnh sát thấy vậy liền nắm một góc khăn rồi kéo nhẹ. Cảnh tượng đó khiến cho Kiều Uyển Nhi không thể nào đứng vững được, ngã khuỵ xuống 
Cha mẹ cô, cả người cứng đờ, da dẻ trắng bệch, đang nằm yên bất động 
Cô lúc này chẳng còn nhịn được nữa, nước mắt lập tức trào ra. Bàn tay cô đặt giữa lồng ngực, siết chặt 
Toàn thân cô bây giờ đều kêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435897/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.