Tiếng khóc của cô cứ vậy mà vang lên, nhưng chẳng có ai để tâm cả. Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy giọng của mẹ từ bên ngoài cửa
" Nó khóc cứ để nó khóc, dù có khóc cạn nước mắt cũng không thay đổi được gì đâu"
Kiều Uyển Nhi cười chua chát. Cô nên hiểu rõ cha và mẹ mình mới đúng
Đời nào họ sẽ vì mong muốn của cô mà bỏ qua lợi ích to lớn?
Khi còn nhỏ, cô từng xem một bộ phim mà có một câu thoại đến bây giờ cô vẫn nhớ mãi không quên
- Chỉ cần con vui vẻ, cha mẹ sẽ làm tất cả
Tuy bộ phim đó chẳng nổi tiếng gì, nhưng tình cảm thiêng liêng đã chạm được đến trái tim cô
Kiều Uyển Nhi vì thế mà cố gắng, cô cũng muốn được cha mẹ nói như vậy
Haha, nhưng xem ra cô đã quá đề cao bản thân rồi
Cô nằm lên giường, lau đi vệt nước mắt đọng lại nơi khoé mi. Chậm rãi mở lòng bàn tay rồi nhìn mảnh sứ mà cười
" Mày và tao chỉ là tạo vật người ta cần khi vẫn còn xinh đẹp mà thôi" . truyện xuyên nhanh
trong căn phòng chẳng còn nghe thấy tiếng khóc hay bất cứ tiếng động gì nữa, cứ thế mà yên tĩnh hệt như những ngày bình thường
Lúc vẫn còn sót lại chút lý trí, cô chỉ thấy trước mắt mình là một mảng đen tối, dường như có người đang nháo nhào đứng bên cạnh, bộ dạng hớt hải. Nhưng Kiều Uyển Nhi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cứ thế cô ngất đi
Khi đứng bên ngoài, không nghe được động tĩnh bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.