Triệu Tử Anh nói xong liền lệnh cho quản gia đưa cô đến một căn phòng.
Nơi này ở hướng Đông, ánh mắt ấm áp rất thích hợp với việc tịnh dưỡng.
Trên suốt đường đi, Lý Uyên bị người làm ở nơi này nhìn không ít. Ánh mắt bọn họ hiện ra vẻ dè bỉu, dường như cũng biết được một số chuyện rồi.
Cô cũng lười quản bọn họ.
Vào phòng, quản gia lui ra. Để lại cô trong căn phòng xa hoa đó.
Lý Uyên nhìn xung quanh rồi xoa xoa bụng.
Đứa bé nếu được lớn lên ở nơi đầy đủ thế này thì cô cũng yên tâm.
Nhà họ Triệu, đặc biệt là cái tên Triệu Thần Hy đó đời nào để cho cô ước vào nhà chứ?
Có thể sau khi sinh con xong thì họ sẽ đuổi cô đi, nhưng như thế cũng tốt.
Lý Uyên trong thời gian ngắn khi đi đến căn phòng này đã suy nghĩ thông suốt rồi, sau khi sinh con, cô sẽ rời khỏi nơi này, dù là nhà họ Triệu hay nhà họ Lý thì cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Không cam tâm cũng chẳng có ích lợi gì, dù cho cô có thương con cách mấy thì so với bọn họ cô chẳng có chút địa vị nào, thực sự dù có muốn làm gì cũng không được.
Ngoài chấp nhận và tìm đường thoát thân thì không còn sự lựa chọn nào nữa.
Cô thở dài, gương mặt mệt mỏi sau chuyến đi và sự chua xót cứ quẩn quanh mãi, đang định nằm xuống giường nghỉ ngơi thì có người gõ cửa phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]