Triệu Tử Anh thì tiến đến, cầm lấy bát cháo to rồi đặt lên bàn, lên tiếng oán trách:
“ Sao lại bê đồ nặng thế kia?”.
Lý Uyên cười:
“ Đầu bếp nấu cho em, nhưng mà nhiều quá, một mình em thì ăn không hết, cho nên muốn cùng chị ăn”.
Đặt bát cháo to lên bàn, Triệu Tử Anh nhìn kỹ lại mới thấy bên trong chẳng có chút gì giống cháo cả, nước rất nhiều, lạnh ngắt, lại còn có thêm vài hạt cát, nhìn thấy thế này chị ta không khỏi nhíu mày:
“ Ai làm?”.
“ Lúc nãy có người đem đến cho em, hỏi cô ấy chắc sẽ rõ” - Lý Uyên lên tiếng, cười như không cười.
Triệu Tử Anh đưa mắt nhìn quản gia, ông ấy cúi đầu rồi đi mất, chắc là đi điều tra xem ai lại dám làm loạn ở đây.
Đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Uyên, gương mặt cô giờ đây lạnh tanh, không còn chút vui vẻ:
“ Em nghĩ sau khi sinh con xong, sẽ không thể nào ở lại nơi này được. Em chấp nhận điều đó, con em ở nơi đây sẽ đủ đầy không cần lo ăn mặc. Nhưng mà … chỉ vừa mới ngày đầu thôi, đã thế này, em thực sự không dám đảm bảo sau khi mình rời đi, đứa trẻ sẽ được xem trọng”.
Gương mặt Lý Uyên đầy nghiêm nghị, cô nhìn thẳng vào Triệu Tử Anh không chút lo lắng và lúng túng mà nói:
“ em nghĩ dù là bất cứ ai cũng không an tâm để con mình ở một nơi đầy đủ vật chất nhưng bị ghẻ lạnh”.
Nhìn dáng vẻ cương quyết của cô, Triệu Tử Anh cũng loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đó.
Lúc cha mẹ qua đời, cô ấy đã phải chống đỡ rất nhiều thứ. Tất cả chỉ vì muốn em trai được đầy đủ không phải lo nghĩ gì.
Lý Uyên hôm nay làm thế này, không thể trách được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]