Người ta nói phụ nữ sau sinh rất có khả năng sẽ bị trầm cảm, nhưng theo như cô thấy thì cô chỉ bị trầm cảm nếu gặp mặt đám ngừoi nhà họ Lý và nghe họ nói nhảm mà thôi.
Cô chắp tay ra sau lưng, ngắm nhìn đàn cá đang bơi, thỉnh thoảng còn đưa tay xuống dòng nước mát, vẫy vẫy chọc ghẹo lũ cá đang tung tăng vui vẻ.
“ Tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe không hả?!!!”.
Lý Lăng Hách nổi giận.
Lý Uyên lãnh đạm cho cá ăn, lạnh nhạt lên tiếng:
“ Dự án với nhà họ Lục không được thông qua. Ngay cả các dự án khác có được đều là do dựa hơi nhà họ Triệu, nay không làm được nữa, người ta rút vốn cho nên mới đến đây muốn tôi giúp?”.
“ Tao là cha mày, dù mày có muốn hay không thì vẫn phải giúp thôi”.
Lý Uyên cười mỉa, ở đâu ra cái lý đó vậy?
Hơn nữa, ở nơi đông người sao không dõng dạc nói cô là con đi?
Đợi đến khi không có ai thì giở cái trò nhảm nhí này.
“Một chiêu thức sử dụng đi sử dụng lại, ông không cảm thấy nhàm chán nhưng tôi thì có” - Lý Uyên ngayd ngoáy tai, bộ dạng vô cùng thiếu cung kính.
Lý Lăng Hách chỉ thẳng mặt cô, sợ mọi người nghe thấy nên cố nén giọng:
“ Mày đừng có nghĩ mày đã gả đến đây thì tao không dám làm gì mày”.
“ Tôi chính là biết ông không thể làm gì tôi nên mới trưng ra bộ dạng này đấy” - Lý Uyên không nóng không lạnh, chỉ đơn giản là nói ra sự thật.
“ Ông gọi vợ mình đến đây nhìn trước ngó sau, không phải vì sợ có người trông thấy mắng ông bạo hành con nuôi hay sao?”.
“ Nếu đã không sợ thì ông đánh tôi trước mặt mọi người đi, lén lút gọi đến góc khuất này làm gì?” - Lý Uyên nói thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]