Chương trước
Chương sau
Triệu Tử Anh nhìn em trai mình, vẻ mặt bình thường mà hỏi:

“ Sao em biết?”.

Nhất thời không tìm ra lý do để nói, Triệu Thần Hy im lặng trong giây lát.

Triệu Tử Anh nhìn hắn bằng ánh mắt thấu hiểu từng đường chân tơ kẽ tóc, Triệu thiếu có chút chột dạ nuốt nước bọt.

“ Em …” - Triệu Tử Anh úp mở lên tiếng.

Không xong rồi, chẳng lẽ … chị ấy nhìn ra được rồi?

Cô nhíu mắt, vỗ vỗ bé con đang bế trên tay rồi gằng giọng:

“ Lúc nãy trước khi xuống đây em đi ngang qua phòng con bé định trêu tức nên biết có đúng không?”.

“……..”.

Hắn thở dài, gương mặt lộ sự chán nản:

“ Không có. Sao chị lại nghĩ em như thế chứ?”.

“ Tốt nhất là không có. Chuyện của Trịnh Hoài An gây ra con bé hoàn toàn vô can, nếu không đối tốt thì cũng đừng có trút hết oán giận lên đầu nó”.

“……”.

Triệu Thần Hy đang định mở miệng nói gì đó thì chị của hắn đã lên tiếng:

“ Uyên, mau đến đây”.

Hắn xoay đầu nhìn cô gái đang đứng trên cầu thang, chẳng biết cô có nghe được chuyện từ nãy đến giờ không.

Lý Uyên thở dài, không nhìn hắn dù chỉ một cái, ánh mắt hướng về Triệu Tử Anh:

“ Em đang định vào phòng xem thử Lạc Lạc nhưng không thấy liền xuống đây tìm, nếu chị đang chơi với bé thì tý nữa em sẽ bế sau”.

“ Đến đây dùng bữa sáng, hôm nay có làm súp cua mà em thích đây”.

“ Không cần đâu ạ, em sẽ ăn sau” - Nói xong, Lý Uyên liền xoay người trở lên tầng.

Nhinf thấy hắn, cô không nuốt nỗi thức ăn.

Sao có thể làm như thế với cô chứ?

Nếu như lên cơn thì thiếu gì người?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.