Triệu Thần Hy nhìn bóng lưng cô gái cho đến lúc cô đi khuất, trong lòng buồn bực.
Nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng đã thân mật đến mức … có cả con gái, vậy mà dám bơ hắn?
Hừm, thôi thì dù sao hắn cũng là đàn ông, tấm lòng bao la rộng lớn nên không thèm chấp nhặt chuyện cỏn con với cô làm gì.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Uyên lại càng thêm âu sầu, vì ngày cô rời khỏi nơi này càng gần.
Triệu Thần Hy hôm nay không phải đi làm, dạo này hắn cũng rất thường xuyên đến chơi với con gái.
Lý Uyên lại không thể cấm cản được, cô không muốn nhìn thấy hắn, nhưng càng sợ không thể gặp được con.
Chỉ còn hơn hai tháng nữa là cô sẽ phải rời đi, phair dùng toàn bộ thời gian ở bên con thì sau này mới không hối hận.
Hắn ngủ dậy đã xuống nhà dùng bữa sáng, nhìn xung quanh rồi hỏi chị mình:
“ Con gái em đâu?”.
“ Uyên bế ra vườn hoa dạo rồi. Con bé thiết kế khá tốt, nếu sau này có thể đến công ty chúng ta thì sẽ giúp ích được rất nhiều”.
Hắn ngồi xuống dùng bữa, tập trung nghe chị mình nói.
Đúng là khu vườn đó trông rất đẹp, hành lang dẫn ra phía sau hai bên phủ đầy hoa hồng, mái đình cũ kỹ được thiết kế thành hình mái vòm, bên trong có một bàn trà nho nhỏ cùng với cây đàn dương cầm. Thuận tiện cho việc thưởng thức âm nhạc và dùng bữa nhẹ, có thể thư giãn đầu óc.
Lạc Lạc rất thích hồ cá nhỏ gần mái đình, con bé lần nào nhìn đàn cá bơi tung tăng cũng cười giòn giã.
Đúng là cô ấy có năng lực, nhưng tại sao ở nhà họ Lý chức vụ lại không cao?
Cùng lắm chỉ dừng ở chức tổ trưởng mà thôi.
Triệu Thần Hy ăn xong, lau lau miệng rồi định rời đi.
Ý định của hắn không thực hiện được chỉ vì Triệu Tử Anh lên tiếng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]